Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIỀU A KIỀU KHÍ

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:20:02
3
Ta thực sự học không nổi cái vẻ nũng nịu của người mới.
Cũng không ngờ rằng, người từng kề vai sát cánh bên ta năm ấy, cùng ta chém giết nơi đại mạc, cùng ta đẩy lui quân Bắc Kết khỏi Gia Dục Quan… Người mà ta đã liều mạng cõng ra khỏi biển lửa, chồng chất xác chết khi hơi thở cuối cùng sắp cạn…
Người đã nhường ta miếng bánh hồ cuối cùng khi chúng ta bị vây trong núi tuyết suốt ba ngày ba đêm…
Vậy mà giờ đây, lại ghét bỏ ta đã theo hắn chinh chiến nhiều năm, chẳng còn dáng vẻ của một nữ nhân.
Rõ ràng, ta chính là thê tử mà năm đó hắn đã quỳ trước thư phòng của tổ phụ ta suốt một ngày một đêm để cầu thú về.
Ta khẽ thở dài, bình thản nói với Tiêu Trần: "Nếu thật sự thích Tiết tiểu nương, vậy thì cứ đón nàng ta về phủ đi."
Tiêu Trần sững người một thoáng, rồi nheo đôi mắt hồ ly lại, giọng điệu bất đắc dĩ: "Thật sự là ghen rồi sao? Mới nói ra mấy lời hồ đồ như vậy. Năm đó bản tướng quân quỳ trước cửa phủ tổ phụ nàng, thề rằng đời này chỉ cưới mình Họa Họa, tuyệt không nạp thiếp."
Không nạp thiếp nhưng lại ngang nhiên dưỡng ngoại thất.
Lúc này, tiểu tư ngoài cửa bẩm báo: "Đại nhân, Tiết tiểu nương lúc đi qua cửa hông không cẩn thận trật chân…"
Lời chưa dứt, Tiêu Trần đã như cơn gió lao ra khỏi thư phòng.
Bạch Đào phẫn nộ thay ta, nghiến răng nghiến lợi: "Nô tỳ cả đời chưa từng nghe qua chuyện đi trên đất bằng mà cũng trật chân! Nếu nhớ nam nhân thì cứ nói nhớ nam nhân, việc gì phải bày ra mấy thủ đoạn hạ cấp như vậy! Phu nhân, có cần bẩm báo lão phu nhân không?"
Ta phất tay: "Không cần, có kẻ còn sốt ruột muốn tố cáo với lão phu nhân hơn chúng ta. Chúng ta chỉ việc ngồi xem kịch hay."
Ta ghé vào tai Bạch Đào dặn dò mấy câu.
Mắt Bạch Đào sáng lên, dậm chân cười: "Tiểu thư sớm nên làm vậy rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-a-ki-u-kh&chuong=2]

Tiêu Trần vô tình vô nghĩa, tiểu thư hà tất phải chịu khổ trong phủ Tướng quân? Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị!"

Đêm đến, ánh nến lay động, rèm sa ấm hương.
"Két" một tiếng, một bóng đen từ cửa sổ lẻn vào, trong nháy mắt đã vùi mình vào trong màn trướng của ta.
Vừa vào, hắn đã dùng cằm lún phún râu cọ lên mặt ta.
Ta đẩy mặt hắn ra: "Đừng quậy."
Dương Phái Chi ấm ức: "Kiều Kiều nhi thật nhẫn tâm, ta đã phòng không gối chiếc ba ngày rồi đấy. Hôm nay là rằm tháng Tám, nàng thật sự không muốn cùng ta đoàn viên sao?"
Ta cười nhẹ: "Điện hạ rằm tháng Tám không ở cùng Hoàng thượng và Hoàng hậu, chạy đến phủ Tướng quân làm gì?"
Dương Phái Chi tức tối, cắn mạnh lên cổ ta.
Ta bị y làm nhột, co người lại, ôm bụng cười khanh khách.
Ngoài phòng, giọng của đại nha hoàn Thanh Ảnh vang lên: "Tướng quân! Phu nhân đã nghỉ ngơi, ngài vẫn nên quay về đi!"
Giọng nói không vui của Tiêu Trần cất lên: "To gan! Một nô tỳ mà cũng dám cản bản tướng quân! Lâm Họa, có phải nàng đã làm ầm chuyện của Tiết tiểu nương lên với lão phu nhân không?"
Bỗng nhiên, Dương Phái Chi thình lình bóp mạnh một chỗ mềm mại trên người ta, ta khẽ rên lên một tiếng, vội vàng bịt chặt miệng.
"Tiếng gì vậy? Họa Họa, trong phòng nàng có người khác?"
Tim ta giật thót, vội vàng ghìm chặt bàn tay đang làm loạn của Dương Phái Chi, hạ giọng quát: "Còn không mau đi!"
Dương Phái Chi mềm nhũn tựa vào bụng ta, dáng vẻ uể oải mà mị hoặc. Y có dung mạo yêu diễm nhưng lại không nữ khí, lông mày sắc bén, mắt phượng câu hồn, môi đỏ mũi thẳng, quả là một dáng vẻ tao nhã quý phái. Chỉ tiếc…
Cái miệng lại rất xấu xa.
"Hà tất phải sợ? Dù sao nàng cũng đã lén lút nuôi ta lâu như vậy, cũng đến lúc nên danh chính ngôn thuận rồi."
Vừa dứt lời…
"Rầm!"
Cửa phòng bị người ta đá tung.
"Ưm…"
Ta còn chưa kịp phản ứng đã bị Dương Phái Chi cắn chặt lấy môi.
Động tác của y giống hệt người mới, như muốn nuốt chửng ta vào bụng.
Ta không dám vùng vẫy, thế là bị y áp chế đến không thể phản kháng.
Bên ngoài, tiếng bước chân của Tiêu Trần càng lúc càng gần.
Ta bị chặn miệng, không làm gì được, chỉ có thể căng thẳng nhìn ra phía rèm trướng.
Dương Phái Chi vẫn không chịu buông tha, sau khi cướp đoạt đôi môi ta, y lại nhẹ nhàng cắn lên vành tai, hơi thở phả vào da thịt khiến ta run rẩy.
Ngoài màn trướng, Tiêu Trần giơ tay định vén rèm…
"Bốp!"
Một viên đá nhỏ đập mạnh vào cổ tay hắn.
Tiêu Trần đau đớn kêu lên, vội vàng rụt tay lại.
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng xôn xao: "Tướng quân, không hay rồi, thư phòng cháy rồi!"
Sự việc xảy ra quá đúng lúc, Tiêu Trần không phải kẻ ngu, ánh mắt nhìn về màn trướng lạnh lẽo đến cực điểm.
Ta vén màn lên, chỉ lộ nửa gương mặt, khẽ cười với hắn: "Tướng quân, chậm thêm chút nữa, thư phòng của ngài e là thành tro mất rồi."
Tiêu Trần lưỡng lự muốn vén màn ra xem xét, nhưng lại bại dưới ánh mắt khiêu khích của ta.
Hắn nhìn thoáng qua ngọc bội trên bàn, ánh mắt biến đổi, phất tay áo rời đi.
Ngọc bội trên bàn, là của Thái tử.
Chờ Tiêu Trần đi khỏi, Dương Phái Chi mới lười biếng ngồi dậy, ôm lấy eo ta, cười mắng: "Nhát gan."
Ta không để ý đến y mà xuống giường rót nước uống, rồi tiện tay ném ngọc bội lại cho y.
"Về sau đừng bày trò này nữa."
Dương Phái Chi không vui, giữ tay ta lại, ép ta uống hết nước y vừa nhấp.
"Chẳng lẽ nàng vẫn chưa nỡ dứt khỏi hắn?"
Dứt lời, y bỗng bế thốc ta lên, đè xuống giường, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu nàng dám thừa nhận, bản cung lập tức đi phế hắn!"
Ta biết Dương Phái Chi là kẻ chỉ có thể vỗ về, liền thở dài, nhẹ giọng trấn an: "Tiêu Trần làm sao có thể sánh với điện hạ? Huống hồ, từ khi hắn trăng hoa bên ngoài, ta và hắn đã không còn gì nữa. Nhưng hôm nay nếu điện hạ thật sự xuất hiện trước mặt hắn, e rằng sẽ ảnh hưởng danh dự của ngài."
Dương Phái Chi nhếch môi cười lạnh: "Nàng còn nhớ tới chuyện danh chính ngôn thuận à?"
Y lấy từ đầu giường ra một tờ giấy, đặt trước mặt ta.
Là một tờ hưu thư.
Do chính Thái tử điện hạ viết cho ta và Tiêu Trần.

Bình Luận

0 Thảo luận