Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIỀU A KIỀU KHÍ

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:20:40
6
Tối nay, Dương Phái Chi mặc một bộ trường bào màu đen thêu chỉ vàng hình giao long bốn vuốt, đầu đội kim quan chạm hoa văn tinh xảo, thắt lưng buộc đai đen có hoa văn chìm.
Thấy vẻ mặt ta thản nhiên, y đặt rượu và thức ăn lên bàn, mỉm cười bước tới nắm lấy tay ta.
“Nghe Triệu Trí nói hôm nay Kiều Kiều nhi ăn chẳng bao nhiêu, ta đặc biệt đến Liên Hoa lầu gói ít đồ ngon về làm bữa khuya cho nàng.”
Hôm nay nhiều việc, trong lòng lại canh cánh không yên vì hai bức thư mà Bạch Đào mang đi nên ta quả thực chẳng có khẩu vị gì.
May mà đến lúc chạng vạng, Bạch Đào đã mang thư hồi âm của hai vị tướng quân trở về.
Giờ phút này, nhìn rượu ngon thịt béo bày ra trước mắt, ta mới cảm thấy đói thật rồi.
Dương Phái Chi gọi mang về một con gà quay, một phần thịt bò, cùng một bình rượu hảo hạng.
Ta tự rót cho mình một chén, xé một cái đùi gà, lặng lẽ vừa ăn vừa uống.
Một chén hoàng tửu trôi xuống bụng, vẫn thấy chưa đã, ta không nhịn được mà cảm thán: “Nếu giờ có thêm một vò Thiêu Đao Tử thì đúng là mỹ mãn.”
Dương Phái Chi lặng lẽ nhìn ta, khóe môi cong lên thành nụ cười: “Kiều Kiều nhi nhà ta, tính tình cũng giống như Thiêu Đao Tử vậy sao?”
Ta liếc y một cái, cười khẽ: “Phải, cay nồng gắt gao, uống vào nghẹn cổ… Giống hệt như ta, cũng chẳng trách Tiêu Trần chỉ coi là thú vui nhất thời.”
Ta và Tiêu Trần thành thân chưa đầy ba năm, hắn đã ngang nhiên dẫn ngoại thất về phủ.
Chẳng phải là chỉ hứng thú nhất thời thôi sao?
Ánh mắt Dương Phái Chi khẽ tối lại, y đưa tay ngăn ta nâng chén, giọng khàn khàn: “Lẽ nào… nàng vẫn còn không nỡ?”
Ta bật cười lắc đầu, khẽ thở dài: “Sao có thể không nỡ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-a-ki-u-kh&chuong=5]

Chỉ là… có chút hối hận thôi.”
“Hối hận điều gì?”
“Hối hận… vì năm đó không nghe lời tổ phụ.”
Hối hận vì đã không ở lại Bắc Cương trấn thủ biên cương.
Năm xưa, tổ phụ từng nói Tiêu Trần tâm tính bất ổn, có dũng nhưng thiếu mưu, nếu gả cho hắn, sau này e rằng sẽ chịu thiệt thòi.
Nhưng khi ấy ta và hắn là đồng đội cùng vào sinh ra tử, lại đem lòng yêu mến lẫn nhau, còn tai nào chịu nghe lọt lời khuyên?
Nay nghĩ lại, tổ phụ chinh chiến cả đời, quả thực ánh mắt sắc như dao.
Nghe ta nói vậy, sắc mặt Dương Phái Chi lập tức dịu xuống.
Y rút khăn tay, dịu dàng lau vết dầu mỡ nơi khóe môi ta, khẽ cười: “Nếu không có hắn, làm sao nàng biết được bản cung tốt đến nhường nào? Kiều Kiều nhi đừng buồn, tương lai ta nhất định sẽ không phụ nàng.”
Ta bật cười khẽ.
Trong lòng thầm nghĩ, đứa ngốc… ta đã từng nói muốn gả cho ngươi đâu, sao lại có chuyện phụ hay không phụ?
Người đã cầm tay, miệng lại ăn đồ người ta mang đến, giờ đang hưởng thụ mỹ vị rượu ngon do y chuẩn bị… lời thật trong lòng, ta tuyệt đối không thể nói ra lúc này. Ăn uống xong, ta gọi Thanh Ảnh mang nước nóng vào rửa tay rửa mặt.
Thanh Ảnh thấy Dương Phái Chi xuất hiện trong phòng ta cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ hành lễ một cái rồi yên lặng lui ra.
Dương Phái Chi bật cười: “Không hổ là nha hoàn của nàng, thấy bản cung mà vẫn thản nhiên như vậy.”
Ta trừng mắt lườm y một cái: “Lần đầu thấy thì ngạc nhiên, lần hai cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ lần mười, lần tám vẫn còn ngạc nhiên nữa chắc?”
Còn dám nói.
Nửa năm nay, y vào phòng ta đã quen đến độ như về thư phòng của chính mình.
Dương Phái Chi bước lại gần, vòng tay ôm lấy eo ta, cúi đầu thì thầm: “Ăn no rồi chứ?”
“Ừm.”
“Vậy đến lượt ta rồi.”
Ta giật mình, hai tay vội đẩy vào ngực y: “Vừa mới trở về đã như vậy, nếu tổ phụ biết được… ta còn mặt mũi nào nữa?”
Y cúi đầu cắn nhẹ lên môi ta, cười khẽ: “Kiều Kiều nhi nhỏ tiếng một chút thì Lâm lão tướng quân sẽ không biết đâu.”
Nói rồi, y bế bổng ta lên, mấy bước đã đặt xuống giường.
Ánh trăng dịu dàng, màn giường lay động, đêm nay Thái tử điện hạ dường như đặc biệt hăng hái.
Muôn vàn chiêu trò khiến ta mệt lả rã rời, cuối cùng vì tức giận mà cắn mạnh vào vai y để lại hai hàng dấu răng, rồi mới thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa xoay người đã chạm phải thân hình rắn chắc bên cạnh, ta giật mình: “Sao ngài còn chưa đi?”
Trước kia ở Tướng phủ, y đến thì không ai hay, đi cũng không ai biết.
Không ngờ đêm qua lại gan lớn đến mức… dám ngủ lại.
Dương Phái Chi mở mắt, đưa tay kéo ta vào lòng, giọng chậm rãi: “Kiều Kiều nhi thật vô tình, đêm qua ta hầu hạ nàng hết lòng, sáng nay tỉnh dậy đã muốn đuổi người rồi.”
Thấy dáng vẻ ấm ức của y, lòng ta mềm nhũn.
Dù sao đây cũng là nhà ta, không phải phủ Tiêu gia, y muốn ở lại thì cứ để y ở lại vậy.
Thấy ta không phản đối, y vui vẻ dụi đầu vào cổ ta cọ cọ.
Ta mỉm cười: “Chỉ là lúc ngài đi, nhớ đừng để tổ phụ ta trông thấy.”
Y gật đầu đồng ý, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thoáng buồn: “Tháng tới ta phải xử lý chuyện của sứ đoàn Bắc Kết, e rằng không thể thường xuyên đến thăm nàng. Nếu nhớ ta… hãy viết thư, thấy thư như thấy người.”
“Ừ.”
Bảy ngày trôi qua, ta vẫn không nhận được thư hòa ly có đóng dấu của quan phủ từ Tiêu Trần, ngược lại, người ta đợi được... lại chính là hắn.
Hắn mặc một thân trang phục tướng quân, nếu không biết, còn tưởng hắn sắp ra trận.
Nhưng ta biết rõ, Tiêu Trần chỉ là cố ý mặc bộ đồ này đến trước cửa nhà ta để khoe mẽ thị uy.
Chỉ là, hắn còn chưa kịp gọi cửa, tổ phụ ta đã vác đại đao xông ra ngoài.
Tiêu Trần bị tổ phụ ta vung đao đuổi chạy ba bốn con phố.
Ta sợ tổ phụ mệt, bèn chờ đến lúc ông vung một đao sắp chém xuống liền ra tay ngăn lại.
Tổ phụ ta nổi giận: “Con còn muốn bênh hắn?!”
Ta bật cười, lắc đầu: “Hắn là quan viên triều đình, chúng ta không thể ra tay giữa đường giữa phố.”
Tổ phụ ta hừ lạnh một tiếng, thu đao, bỏ đi.
Chỉ để lại ta và Tiêu Trần lúc này đã bị dọa đến hồn bay phách tán.

Bình Luận

0 Thảo luận