Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIỀU A KIỀU KHÍ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:20:52
7
Năm Hiếu Văn thứ hai mươi tám, vào mùa thu, sứ đoàn người Bắc Kết tại kinh đô đã giết hại mấy dân thường. Thiên tử nổi giận, lập tức hạ lệnh chém đầu kẻ cầm đầu gây họa.
Ngày hành hình, dân chúng trong kinh thành chạy đi rao tin, hân hoan như thể đang mừng năm mới.
Lúc ấy, ta đang ngồi trên đầu tường, vừa nhìn đám người náo nhiệt phía dưới, vừa lau cây trường thương trong tay. Bạch Đào hớt hải chạy đến, nói: "Trời ơi tiểu thư của ta ơi, ta tìm ngài khắp nơi, sao ngài lại ngồi đây?"
Ta hỏi: "Ngươi không đi xem chém đầu người Bắc Kết, chạy tới tìm ta làm gì?"
Bạch Đào nói: "Hoàng hậu nương nương muốn gặp ngài."
Nghe thế, ta mỉm cười. Cuộc gặp mặt này, sớm muộn gì cũng phải đến.
...
Trong Khôn Ninh cung, Hoàng hậu nương nương dựa vào sạp mềm. Bà vận áo lụa mỏng màu trăng non, khoác ngoài bằng áo gấm vân tím thẫm.
Tuy đã bốn mươi tuổi nhưng do bảo dưỡng tốt, khuôn mặt vẫn không hề có lấy một nếp nhăn, phong tư tuyệt đại, dáng vẻ ưu nhã.
Ta được cung nhân dẫn vào, quỳ gối hành lễ với Hoàng hậu: “Thần nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Nghe ta tự xưng là "thần nữ", Hoàng hậu hứng thú nâng mắt nhìn ta: "Ngươi có biết vì sao bản cung gọi ngươi đến hôm nay không?"
Ta lại dập đầu lần nữa, cung kính nói: "Điện hạ triệu thần nữ đến, ắt là vì chuyện của Thái tử điện hạ."
Hoàng hậu bật cười khẽ: "Ngươi là người thẳng thắn đấy chứ."
Ta đáp: "Tạ điện hạ khen ngợi."
Hoàng hậu cười, phân phó người bên cạnh: "Cho nàng ấy một cái ghế, ngồi gần bản cung một chút."
Chẳng bao lâu sau, cung nữ mang đến một chiếc ghế tròn, đặt bên dưới bên phải của Hoàng hậu.
Ta cảm tạ rồi ngồi xuống một cách quy củ.
Hoàng hậu quan sát ta một lúc, mỉm cười gật đầu: "Năm đó được phong thưởng trong Kim Loan điện, bản cung chỉ thấy ngươi từ xa, chưa rõ dung mạo. Nay nhìn gần mới thấy, quả nhiên là một mỹ nhân, khó trách được Chi nhi để tâm. Nhưng hiện nay biên cương chưa yên, ngoại địch luôn rình rập, chính là lúc cần người tài đảm đương việc lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-a-ki-u-kh&chuong=7]

Chi nhi là người kế vị, nếu vì tư tình mà để lòng quân nguội lạnh, thì e là khó yên thiên hạ."
Chiến sự với Bắc Kết sắp bùng nổ, triều đình rõ ràng đang có ý định để Tiêu Trần xuất chinh.
Ta đứng dậy, quỳ xuống nói: "Gia huấn thần nữ là giữ nước hộ nhà. Nếu mai sau Bắc Kết dám xâm phạm, thần nữ tất sẽ khoác giáp ra trận, giết sạch lũ Bắc Kết!"
Hoàng hậu rời khỏi sạp mềm, tự tay đỡ ta đứng dậy, mỉm cười: "Tốt lắm, bản cung xem nhẹ ngươi rồi. Nếu sau này ngươi đại thắng trở về, thì điều gì cũng có thể xảy ra đấy."
Ta không đoán được lời bà nói là vẽ bánh vẽ hay là đang thử lòng.
Ta chỉ nói: "Điện hạ, nếu sau này đại thắng, thần nữ nguyện như tổ phụ, trấn thủ biên cương, bảo vệ giang sơn."
Hoàng hậu nói ba tiếng "tốt lắm", rồi đổi giọng: "Chỉ là ngươi phải chứng minh, sau năm năm, ngươi vẫn thích hợp làm chủ soái hơn Tiêu Trần."
Ta gật đầu mỉm cười, rồi nói tiếp: "Điện hạ, thần nữ có thể cầu ngài một chuyện được không?"
"Ồ, ngươi cứ nói."
"Thần nữ muốn lấy lại của hồi môn của mình."
"Của hồi môn của ngươi chẳng phải đã mang ra khỏi phủ Tướng quân vào ngày hòa ly rồi sao?"
Ta lắc đầu: "Vẫn còn một món quan trọng nhất. Thần nữ không dám tự ý hành động, chỉ có thể tới cầu xin ân chuẩn của điện hạ."
Hoàng hậu lập tức hiểu ra, món quan trọng ta nói là tấm biển hiệu "phủ Tướng Quân" do Hoàng thượng ngự ban.
Bà cười nhạt: "Đó là của hồi môn của ngươi, hòa ly rồi đương nhiên phải mang đi. Nhưng đó là vật hoàng thượng ngự ban, khi lấy, nhất định phải cẩn thận."
"Đa tạ điện hạ ban ân. Chỉ là thần nữ sợ Tiêu gia ngăn cản, làm tổn hại đến vật ngự ban."
Hoàng hậu liền gọi nữ quan bên cạnh đến: "Bản cung sẽ phái Nội Vụ Ty đi cùng ngươi. Mọi lo lắng trong lòng ngươi sẽ được giải quyết."
Ta lại hành đại lễ: "Thần nữ tạ ơn điện hạ."
Hoàng hậu đỡ ta dậy, nụ cười trên mặt còn hòa nhã hơn lúc ta mới vào.
Bà trò chuyện đôi câu, chưa nói được bao lâu thì Dương Phái Chi đã vội vã chạy đến.
Thấy trán y lấm tấm mồ hôi, Hoàng hậu liền dùng khăn tay lau cho, trách yêu: "Nhìn con kìa, sốt ruột đến vậy. Chẳng lẽ con sợ mẫu hậu ăn mất nàng ấy sao?"
Dương Phái Chi cười đáp: "Con chỉ là mấy hôm không gặp mẫu hậu, nhớ người quá thôi."
Hoàng hậu làm mặt không tin, đưa ta cho Dương Phái Chi: "Thôi được rồi, mẫu hậu cũng mệt rồi. Các con trẻ đi chơi đi."
Dương Phái Chi định nắm tay ta ngay trước mặt Hoàng hậu, ta lập tức tránh né.
Mấy chuyện tự tìm đường chết thế này, ta không làm đâu.
Dương Phái Chi có vẻ hơi giận, thừa lúc không ai chú ý, nhanh chóng hôn lên má ta một cái.
Ta: "..."
Đúng là to gan làm càn.
Chúng ta vừa đi khỏi, Hiếu Văn Đế liền đến tẩm điện của Hoàng hậu.
Ông hỏi Hoàng hậu vì sao không ngăn ta và Dương Phái Chi ngay bây giờ: "Nàng là một nữ nhân từng gả đi rồi, thật không hợp làm thê tử Chi nhi."
Hoàng hậu hỏi ngược lại: "Năm xưa thiếp và Anh quốc công hòa ly, mẫu hậu có ngăn cản chàng không?"
Hiếu Văn Đế đáp: "Làm sao giống nhau được, trẫm năm đó cũng là tái hôn mà."
Hoàng hậu trừng mắt nhìn ông: "Hôn thê còn chưa cưới vào cửa thì gọi là tái hôn sao?"
Nói đến đây, Hoàng hậu bật cười, tiếp lời: "Đứa trẻ đó rất biết điều. Nàng ấy chưa từng nghĩ tới chuyện gả cho Chi nhi. Nàng ấy có chí hướng riêng. Nàng ấy còn nói với thiếp rằng, hai người càng lúc mặn nồng, càng không nên ép tách ra, nếu không dễ sinh tâm lý phản nghịch."
Hiếu Văn Đế thở dài: "nam nhân không trải qua tình thương tổn thì sao trưởng thành được."
Hoàng hậu che miệng cười khẽ: "Bệ hạ đã từng trải qua thương tổn tình cảm bao giờ chưa?"
Hiếu Văn Đế nói: "Nàng có biết, cái đêm nàng gả vào phủ Anh quốc công, trẫm đã chịu đựng ra sao không?"
Hoàng hậu hỏi lại: "Chịu đựng ra sao? Vừa bái đường xong thì lập tức sai Thế tử phủ Anh quốc công ra Tây Nam đánh trận, thế là chịu đựng xong à?"
Hiếu Văn Đế lập tức câm nín.
Từ Khôn Ninh cung đi ra, ta lập tức liên hệ với cố nhân, cùng Thượng tướng quân Phí Yến và Xa kỵ tướng quân Ngụy Nhiên bắt đầu huấn luyện quân đội.
Hôm ấy, khi ta đang thao luyện tại thao trường, Tiêu Trần mang theo người xông vào.
Hắn nhìn thấy ta đứng cạnh Phí Yến và Ngụy Nhiên, ánh mắt tối lại, nhưng chỉ trong chốc lát đã lấy lại vẻ ôn hòa.
Hắn bước đến trước mặt ta, đưa tay muốn nắm tay ta, ta lập tức tránh đi.
Tiêu Trần có chút lúng túng. Trước mặt nhiều binh sĩ thế này, hắn cũng không dám quá đáng, đành dịu giọng: "Họa Họa, theo ta về đi. Chỉ cần nàng chịu về, ta lập tức đuổi Tiết tiểu nương kia đi, từ nay về sau, chỉ sống với nàng thôi."
Ta dựng trường thương trong tay xuống đất, nói: "Tiêu Trần, chỉ cần hôm nay ngươi thắng được cây thương này của ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội."
Vừa dứt lời, toàn bộ binh sĩ đều dừng lại động tác.
Có kẻ hăng máu còn lớn tiếng reo hò: "Tiêu tướng quân, đừng nhát, chẳng lẽ ngài không dám thật sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận