Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIỀU A KIỀU KHÍ

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:21:10
9
Đêm lạnh vắng lặng, ta đứng trong sân, dõi mắt nhìn về hướng tẩm phòng của tổ phụ.
Mọi khi giờ này, tổ phụ sớm đã tắt đèn nghỉ ngơi, thế nhưng hôm nay, đèn trong phòng ông vẫn còn sáng trưng.
Không biết từ khi nào, Dương Phái Chi đã chẳng một tiếng động lặng lẽ đứng cạnh ta.
Giọng y dịu dàng: “Lần này tổ phụ tự mình xin ra trận là vì nàng.”
Ta quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ quá mức của Dương Phái Chi dưới ánh trăng, liền vội nắm lấy tay y, nôn nóng hỏi: “Phái Chi, ngài có thể khuyên bệ hạ thu hồi mệnh lệnh được không? Tổ phụ tuổi tác đã cao, thật sự không còn thích hợp cầm binh ra trận được nữa.”
Dương Phái Chi đưa tay nhẹ nhàng vuốt má ta, giọng vẫn dịu như nước: “Nàng đừng vội, chuyến chinh phạt này liên quan đến đại cục quốc gia, lúc này phụ hoàng đang cùng hai vị Tả - Hữu thừa tướng bàn bạc quyết định sau cùng.”
Ta gật đầu: “Ta biết rồi.”
Dương Phái Chi ôm lấy ta, dắt vào phòng: “Cuối thu sương xuống nặng, mau vào đi, kẻo nhiễm lạnh.”
Đêm ấy, y ngồi bên giường ta, đắp chăn cho ta cẩn thận, mỉm cười nói: “Kiều Kiều nhi, trưa nay ta đã nhắc với mẫu hậu chuyện hôn sự của chúng ta. Mẫu hậu đồng ý rồi, sau khi đuổi sạch đám Bắc Kết ra khỏi Gia Dụ Quan, chúng ta sẽ thành thân.”
Nghe y nói vậy, ta chỉ khẽ “ừ” một tiếng, đầu vùi sâu trong chăn.
Sáng sớm hôm sau, ta đã rửa mặt chải đầu xong, đưa bài tử vào cung diện kiến Hoàng hậu nương nương.
Vừa ra khỏi cửa, suýt nữa thì ta đụng phải một tiểu nha hoàn đang vội vàng chạy tới.
Tiểu nha hoàn thấy ta, liền “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ta, khóc lóc cầu xin ta cứu lấy tiểu nương nhà nàng.
Thanh Ảnh ngay lập tức bước lên che trước người ta, chống nạnh mắng: “Con tiện tỳ không biết lễ nghi nhà ai thế hả? Tiểu thư nhà ta sớm đã hòa ly với công tử nhà các ngươi rồi, hòa ly thư do quan phủ đóng dấu đàng hoàng. Tiểu nương nhà các ngươi bị đánh thì đến tìm tiểu thư nhà ta làm gì?”
Tiểu nha hoàn dập đầu liên tục: “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tiểu nương nhà nô tỳ, nhưng từ sau khi tiểu thư hòa ly với tướng quân, tướng quân chưa từng đối xử tốt với tiểu nương nhà nô tỳ lấy một ngày, toàn đánh chửi.”
“Tiểu thư, xin ngài thương xót, cứu lấy tiểu nương nhà nô tỳ đi, nàng sắp bị Tiêu tướng quân đánh chết rồi!”
Thanh Ảnh muốn đuổi người, ta giơ tay cản nàng lại, nói với tiểu nha hoàn: “Nam nhân nàng ta tự tay giành lấy, tốt xấu đều là do nàng ta gánh chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-a-ki-u-kh&chuong=9]

Ta đã hòa ly với Tiêu Trần, không thể bước chân vào Tiêu phủ thêm nửa bước. Ngươi thay vì cầu ta, chi bằng đi tìm lão phu nhân Tiêu phủ mà cầu xin, cứ nói tiểu nương nhà ngươi đã có thai, nể mặt huyết mạch nối dõi, lão phu nhân sẽ không làm ngơ.”
Tiểu nha hoàn dập đầu cảm ơn rồi vội vã rời đi.
Bạch Đào lặng lẽ theo sau ta, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư vẫn quá mềm lòng.”
Ta cười: “Chuyện giữa ta và Tiêu Trần, căn nguyên nằm ở Tiêu Trần, không cần đổ lỗi cho một nữ nhân. Không có Tiết tiểu nương thì cũng sẽ có Trương tiểu nương, Lý tiểu nương.”
Cung nữ dẫn ta vào tẩm điện của Hoàng hậu nương nương.
Hành lễ xong, ta cung kính nói: “Điện hạ, hôm nay thần nữ đến là để thực hiện lời hứa ngày trước.”
Hoàng hậu nhìn ta, nghiêm túc hỏi: “Con thật sự nỡ bỏ vị trí thái tử phi để đi lãnh binh xuất chinh sao?”
Ta mỉm cười: “Điện hạ, vị trí thái tử phi vốn dĩ không phải của thần nữ, nói gì đến việc có nỡ hay không?”
Hoàng hậu vẫy tay gọi ta ngồi xuống nhuyễn tháp bên cạnh, nói: “Hôm qua trong Kim Loan điện, Tiêu tướng quân chủ động xin xuất chiến, chuyện này chắc con cũng nghe rồi?”
Ta gật đầu: “Thần nữ có nghe.”
Hoàng hậu lại nói: “Nghe nói bá quan tranh luận rất kịch liệt, đặc biệt là Phái nhi, nó không đồng ý để Tiêu Trần làm chủ tướng. Nhưng mà…”
Nói đến đây, Hoàng hậu ngước mắt nhìn thẳng ta, dừng lại một chút rồi mới tiếp: “Tối qua bệ hạ đã triệu kiến riêng Tiêu Trần, sáng nay liền phong cho hắn làm Anh Vũ đại tướng quân, lập tức suất binh bắc phạt Hồ Kết.”
Hoàng hậu nói xong thì vỗ nhẹ mu bàn tay ta, cười bảo: “Con gái ngốc, bản cung đã nói rõ đến thế rồi, con vẫn chưa hiểu sao?”
Ta sững người một lúc lâu mới phản ứng lại được…Tiêu Trần lãnh binh xuất chinh, tức là giao ước giữa ta và Hoàng hậu đã bị hủy bỏ.
Hoàng hậu bật cười: “Bệ hạ đã đồng ý chuyện hôn sự giữa con và Phái nhi rồi.”
Từ Khôn Ninh cung của Hoàng hậu đi ra, vừa vặn gặp Dương Phái Chi đang vội vã chạy đến.
Y nắm tay ta, hỏi: “Đến gặp mẫu hậu sao không nói với ta một tiếng?”
Ta ngẩng đầu nhìn y, hỏi: “Ngài thuyết phục được bệ hạ và Hoàng hậu đồng ý hôn sự bằng cách nào vậy?”
Nghe ta nói vậy, đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Dương Phái Chi lập tức sáng bừng, y cười hỏi: “Mẫu hậu đã nói với nàng rồi à?”
Ta gật đầu: “Ừ.”
Dương Phái Chi nhíu mày: “Sao nàng trông không vui lắm?”
Ta thở dài, nói với y: “Điện hạ, ta vừa mới hòa ly, thật ra chưa gấp gáp gì chuyện tái giá.”
Dương Phái Chi nắm chặt tay ta, vội vàng nói: “Kiều Kiều nhi không tin ta sao? Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không giống Tiêu Trần, thấy mới nới cũ. Với ta, từ nay đến sau này, đều chỉ có một mình Kiều Kiều nhi là thê tử.”
“Nếu nàng không tin, cứ nhìn phụ hoàng và mẫu hậu ta mà xem, hậu cung của phụ hoàng, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi mẫu hậu.”
“Về tình cảm, ta giống phụ hoàng.”
Ta siết chặt tay y, khẽ đáp: “Ừ.”
Dương Phái Chi lại nói: “Hoàng tử lấy vợ, thủ tục vốn đã rườm rà, nào là vấn danh, nạp cát, nạp chinh, cáo kỳ… mỗi bước đều cần thời gian. Trong thời gian ấy, ta nhất định sẽ khiến Kiều Kiều nhi xóa bỏ hết mọi lo lắng.”
Ta cười: “Được.”
Tuy Hoàng đế phong Tiêu Trần làm Anh Vũ đại tướng quân, nhưng đồng thời cũng cử Thượng tướng quân Sở Yến cùng Đại tướng quân Vương Hoán Mông làm phó tướng trái phải, hỗ trợ Tiêu Trần đánh hạ Bắc Kết trong một trận.

Một buổi chiều nọ, một tháng sau đó, ta đang luyện thương trong thao trường thì Ngụy Nhiên thúc ngựa chạy tới, đưa cho ta một phong thư từ biên quan do Sở Yến gửi.
Trong thư viết, trong trận chiến Vu Sơn, Tiêu Trần đã tử trận nơi sa trường. Hiện tại, Bắc Kết đã triệu tập năm mươi vạn man binh, thiết kỵ mười vạn, mỗi khi công chiếm được một thành, liền tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành.
Ngụy Nhiên ngồi trên ngựa, sắc mặt nghiêm trọng: “Nếu không tiêu diệt sạch mười vạn thiết kỵ Bắc Kết, Gia Dụ Quan tuyệt đối không thể cản nổi bước tiến của man binh.”

Bình Luận

0 Thảo luận