Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIỀU A KIỀU KHÍ

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:20:20
5
Dương Phái Chi cưỡi ngựa, giữ khoảng cách nửa con phố với xe ngựa của ta.
Thanh Ảnh vén rèm liếc nhìn ra sau, rồi nhanh chóng buông xuống, khẽ cười hỏi: “Thái tử điện hạ có lòng hộ tống tiểu thư, sao lại không tiến lên phía trước? Cách xa như vậy chẳng phải quá mức sao?”
Bạch Đào liếc nàng một cái: “Ngươi ngốc thật. Ban ngày ban mặt, người qua kẻ lại đông đúc, Thái tử làm sao có thể ngang nhiên hộ tống tiểu thư nhà ta? Giữ khoảng cách thế này mới là tốt nhất.”
Thanh Ảnh thở dài, thì thầm: “Không biết sau khi tiểu thư và vị kia hòa ly, Thái tử có thể rước tiểu thư về phủ bằng mười dặm hồi môn hay không nữa…”
Bạch Đào thoáng liếc nhìn ta, như có điều suy nghĩ.
Ta chỉ khẽ mỉm cười.
Ta chưa từng nói… ta sẽ gả cho Thái tử.
Lâm phủ và phủ Tướng quân, một ở phía đông, một ở phía tây kinh thành.
Xe ngựa đi hơn nửa canh giờ mới dừng lại trước cổng Lâm phủ.
Bạch Đào từ sớm đã sai người báo tin cho tổ phụ.
Vừa bước xuống xe, ta đã thấy ông xách đại đao lao ra từ cổng lớn.
Ông muốn chém chết Tiêu Trần.
Ta vội giữ ông lại, dịu giọng khuyên nhủ: “Ông à, con và hắn đã là oan gia, hòa ly là được rồi. Không cần lấy mạng hắn đâu, chỉ tổ làm bẩn tay ông thôi.”
Ông giận đến mức chống mạnh đại đao xuống đất, nghiến răng mắng: “Thằng khốn! Năm xưa nếu không thấy nó thành tâm, ta sao chịu để con gả đi? Cưới con về không yêu thương kính trọng, lại còn đối xử như vậy… không bằng cầm thú!”
Ta vỗ nhẹ lưng ông, dìu ông vào trong nhà.
Vừa bước qua cổng, ta ngoảnh đầu nhìn lại…
Cách nửa con phố, Dương Phái Chi vẫn ngồi vững trên lưng ngựa, mỉm cười dịu dàng nhìn ta.
Lâm gia ta, mấy đời làm tướng quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-a-ki-u-kh&chuong=4]

Tổ phụ có ba người con trai.
Chỉ tiếc khi Thái Tổ lập quốc, biên cương chưa yên.
Đại bá hy sinh trong trận bình định Tây Nam.
Năm ta bảy tuổi, phụ thân dẫn ba mươi vạn đại quân giao chiến với năm mươi vạn quân Đột Quyết tại ải Thạch Môn, đánh suốt bảy ngày bảy đêm.
Cuối cùng tiêu diệt sạch quân địch, khiến Đột Quyết hai mươi năm không dám tái phạm.
Nhưng trận ấy, phụ thân tử trận.
Mẫu thân vì thương nhớ quá độ, chưa đầy một năm cũng đi theo ông.
Giờ Lâm gia chỉ còn ta, tổ phụ, và Tam thúc đang trấn giữ biên cương Tây Nam.
Nhưng Tam thúc canh giữ nơi xa xôi, vài năm mới về kinh thành một lần.
Cho nên trong phủ, chỉ còn ta và tổ phụ nương tựa lẫn nhau.
Những năm đầu sau khi mẫu thân mất, tổ phụ từng muốn dạy ta trở thành một tiểu thư khuê các.
Chỉ tiếc Lâm gia xưa nay không có gen ấy… đánh trận thì được, chứ cây kim sợi chỉ thì đành chịu.
Cuối cùng ông bất lực, thở dài, ném cho ta một cây trường thương, nói: “Cháu gái à, ra trận giết giặc, nam nữ như nhau.”
Từ đó, ta theo ông học hành quân bày trận.
Mười ba tuổi đã theo ông ra sa trường.
Ta và Tiêu Trần, thật ra đều là binh sĩ do ông ta huấn luyện.
Vào đến sảnh chính, ông bảo Bạch Đào và Thanh Ảnh đi sắp xếp hành lý giúp ta.
Đợi xung quanh không còn ai, ông mới thấp giọng hỏi: “Cháu gái, người hộ tống con… là Thái tử đúng không?”
Ta thoáng sững người, không ngờ ông lại tinh tường đến vậy.
Dương Phái Chi và xe ngựa của ta cách nhau tận nửa con phố, vậy mà ông vẫn nhận ra.
Ta gật đầu: “Là ngài ấy.”
Ông thở dài, hỏi tiếp: “Con rút lui khỏi Tiêu gia thuận lợi như vậy, cũng là nhờ Thái tử ra tay đúng không?”
Ta lại gật đầu: “Vâng.”
Ông nhìn ta hồi lâu, ánh mắt nghiêm nghị: “Cháu gái, sao lại dây dưa với người hoàng gia?”
Ta mỉm cười hỏi lại: “Ông còn nhớ lần đầu đến Tiêu phủ đòi lại công bằng cho con không?”
Nhắc đến chuyện đó, ông lập tức nổi trận lôi đình.
Năm kia, chuyện Tiêu Trần trăng hoa ong bướm truyền tới tai ông.
Ông chẳng nói chẳng rằng, xách đao xông vào phủ Tướng quân đòi công đạo cho ta.
Tiêu gia ngoài mặt cười tươi, cam đoan sẽ dạy dỗ Tiêu Trần, quay lưng lại thì sai người dâng tấu sớ, vu cho ta hay ghen tuông, nói ông không biết dạy cháu gái, là trái lễ giáo, không giữ quy củ.
Lúc ấy, ta đã biết muốn hòa ly với Tiêu Trần… sẽ không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, ông đập bàn, nghiến răng: “Thằng khốn! Năm xưa đại thắng ở Gia Dục Quan, nếu không nhờ con thân chinh dẫn mười vạn quân đánh tan hai mươi vạn giặc Bắc Di, thì Tiêu gia lấy gì để có ngày hôm nay? Nó không biết ơn thì thôi, lại còn lấy đó làm kiêu, làm nhục con! Năm đó ta đúng là mềm lòng quá rồi…”
Năm ấy, trong trận Gia Dục Quan, Tiêu Trần là phó tướng của ta.
Tiêu gia vốn không đủ tư cách để phong Tướng phủ, nhưng vì tình cảm sâu đậm khi ấy, ta đem danh hiệu phủ Tướng quân làm của hồi môn, dâng tấu xin Hoàng thượng ban cho phủ họ Tiêu làm Tướng phủ.
Ta mỉm cười an ủi ông: “Cho nên, bây giờ Tiêu gia đang ở đỉnh cao quyền thế, cháu không thể trực tiếp đối đầu. Chỉ có thể khuấy nước cho đục, thừa cơ rút lui an toàn.”
Ông lại thở dài, tiếc nuối: “Đứa trẻ tốt thế này… lại bị con lợi dụng thành ra như vậy. Đúng là còn trẻ, chưa hiểu chuyện đời.”
Ta nghe mà lòng hơi chột dạ, đành tự an ủi…
Dương Phái Chi cũng đâu có thiệt thòi gì.
Ông lại hỏi tiếp: “Nó là Thái tử. Về sau hai đứa tính thế nào, con nghĩ kỹ chưa?”
Ta trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Trong ba tháng tới, phương Bắc nhất định sẽ lại bùng nổ chiến sự. Khi ấy, triều đình sẽ cần đại tướng.”
Rồi quay sang nhìn ông, giọng dứt khoát: “Cháu muốn giống cha nương, trấn giữ biên cương.”
Y là Thái tử tôn quý, ta là tướng quân trấn thủ biên giới.
Ta và y… rốt cuộc cũng là hai đường thẳng không giao nhau.
Ông nhìn ánh mắt kiên định của ta, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
Ta khoác tay ông, cười nũng nịu: “Chờ cháu gái đánh lui Bắc Di, bình định Bắc Cương, sẽ đón ông về đó. Sống trong chính căn nhà mà cha nương từng sống.”
Ông vỗ nhẹ tay ta: “Được. Ông chờ con.”
An ủi xong ông, ta trở về phòng, đích thân viết hai phong thư, giao cho Bạch Đào, dặn dò: “Giao hai bức thư này đến tay Thượng tướng quân Sở Yến và Xa kỵ tướng quân Ngụy Nhiên.”
Bạch Đào nhận lấy, nghiêm túc gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”

Trăng treo đầu liễu, sao giăng đầy trời.
Ta đọc xong thư hồi âm mà Bạch Đào mang về, cẩn thận cất vào ngăn bí mật trong hộp gỗ.
Đang định thổi đèn đi ngủ, thì một bóng đen lướt qua cửa sổ.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Dương Phái Chi đã ôm rượu thịt, thoải mái tựa lên giường ta.

Bình Luận

0 Thảo luận