Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LẠI THẤY TRĂNG SÁNG CHIẾU RỌI GIANG LĂNG

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:37:06
Nhưng Trương Minh Hi ngày trước đã không còn nữa, giờ đây hắn phải mang thân phận của ca ca, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu.
Hiện giờ, tính cách của hắn lạnh lùng, không còn dáng vẻ kiêu ngạo phóng túng như trước, ngày thường cũng không phô trương tài năng, một thời gian đã trôi qua nhưng vẫn không ai phát hiện ra được tài học kinh thế của hắn.
Trương Minh Hi dần thích nghi với cuộc sống ở Triệu gia, còn tại kinh thành, kết quả xử trí Trương thị cũng đã hoàn toàn ngã ngũ.
Thánh chỉ đầu tiên mà tiểu Hoàng đế ban hành khi thân chính là tội danh không tôn trọng hoàng gia, tước bỏ toàn bộ vinh dự truy phong của Trương Lăng Chi, lập tức truất phế và xử lý toàn bộ gia tộc.
Quan tài của Trương Lăng Chi vừa được mai táng long trọng liền bị đào lên, phơi thây ba ngày rồi vứt vào hoang mạc.
Trương gia bị triệt phá không còn sót lại chút gì, đến cả cá chép trong hậu viện cũng bị bắt ra, gần như bị chém đôi.
Còn những người trong phủ, bất kể chủ nhân hay tôi tớ, kẻ đã chết đói hay còn thoi thóp vài hơi cũng đều bị gói vào chiếu rơm vứt ở bãi tha ma.
Những người còn sống bị đày đến Mân Nam, lập tức khởi hành, không được phép chậm trễ dù chỉ một chút.
Trương lão thái thái sức khỏe không tốt, chỉ chống đỡ được chút hơi tàn, vừa ra khỏi cửa phủ đã ngã quỵ xuống đất, từ đó không dậy nổi.
Trương phu nhân vốn đã mang thai hơn hai tháng, trải qua nhiều ngày kinh sợ, đói khổ nhục nhã, không giữ được đứa bé, cơ thể suy kiệt, cuối cùng cũng lìa đời.
Dù đã sớm dự liệu được kết cục này, nhưng khi nhận tin thực sự, phụ thân ta vẫn rít mạnh mấy hơi thuốc lá.
Hút quá gấp, ông bị sặc đến ho liên tục, ho mãi đến mức nước mắt chảy dài nơi khóe mắt.
Không rõ là do bị sặc, hay do đau buồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=10]


Mẫu thân ở bên cạnh vỗ lưng xoa dịu, lặng im hồi lâu mới nhẹ giọng an ủi: “Ông giữ được Hi nhi đã là dốc hết sức mình, Tử Hành huynh trên trời có linh có thiêng cũng không trách ông đâu.”
“Ta hiểu mà.”
Phụ thân nắm lấy tay mẫu thân, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào: “Bà lấy ta, đã khổ cực nhiều năm như vậy rồi.”
“Nói gì vậy chứ.”
Tính cách mẫu thân vốn hoạt bát, dù cuộc sống khó khăn cũng luôn vô tư vô lo, nhưng lúc này bà lại không kìm được mà mắt đỏ hoe: “Ông yên tâm, ta nhất định sẽ coi Hi nhi như con ruột, dốc hết sức nuôi dạy nó thành tài.”
[...]
Ta liếc nhìn Trương Minh Hi đang nhóm lửa không xa, lặng lẽ mím chặt môi.
Trương Minh Hi không nghe thấy cha nương ta trò chuyện, nhưng dường như hắn đã cảm nhận được điều gì, mấy ngày nay luôn ủ rũ, khuôn mặt nho nhỏ căng thẳng như một khối.
Cứ như thể còn có chuyện gì đó tồi tệ hơn sắp xảy ra.
Ta không biết phải an ủi hắn thế nào, chỉ đành từng bước không rời ở bên hắn.
Chỉ cần lúc nào cũng nhìn thấy hắn, ta mới yên lòng.
Không biết từ lúc nào, ánh mắt của Trương Minh Hi cũng thường xuyên hướng về phía ta.
Dẫu mấy năm xa cách có chút lạ lẫm, nhưng tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ vẫn còn đó. Qua ngày tháng gần gũi, chúng ta đã vô thức quen với việc dựa vào nhau.

9
Thế nhưng, tin dữ lại một lần nữa truyền đến.
Trương Nhược Dao, nữ nhi đã xuất giá được ba năm của Trương Lăng Chi, bị cuốn vào cơn bão tố này.
Nàng bị nhà chồng ép buộc phải tự tay viết một lá thư đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ.
Chỉ có như vậy, mới hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với Trương Lăng Chi, tránh cho nhà chồng bị tiểu Hoàng đế và kẻ thù chính trị của Trương Lăng Chi liên lụy truy cứu.
Dẫu cho cách làm ấy vô tình bạc nghĩa, nhưng lúc này đây, đó là phương pháp duy nhất để bảo toàn cho Trương Nhược Dao.
Nếu không, chỉ còn cách viết hưu thư, đuổi nàng ra khỏi cửa.
Trương Nhược Dao vốn là một nữ tử mẫn cảm yếu đuối, lúc nào cũng mang theo vẻ buồn bã sầu thương. Nếu vào thời điểm này mà bị nhà chồng ruồng bỏ, không cần người khác bồi thêm cú đánh, thì cũng đủ để nước miếng thiên hạ nhấn chìm nàng.
Ai ai cũng nghĩ rằng Trương Nhược Dao sẽ không chút do dự mà viết lá thư đoạn tuyệt ấy. Bởi tính tình nàng ra sao, cả kinh thành đều biết rõ, trên người không có nổi một điểm nào giống Trương Lăng Chi. Không ai mong đợi nàng sẽ có bất kỳ hành động phản kháng nào.
Thế nhưng lần này, tất cả mọi người đều sai.
Không ai ngờ được Trương Nhược Dao, kẻ yếu đuối suốt hơn mười năm trời, lại vào thời khắc then chốt bộc lộ dòng máu cứng cỏi, quyết liệt thừa hưởng từ phụ thân Trương Lăng Chi.

Bình Luận

0 Thảo luận