Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LẠI THẤY TRĂNG SÁNG CHIẾU RỌI GIANG LĂNG

Chương 24

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:40:13
Sự ân sủng của đế vương có thể cần thời gian dài tích lũy, nhưng niềm tin sụp đổ thì chỉ trong một khoảnh khắc.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, tống hết thảy những người liên quan, đứng đầu là Thôi Thế Lâm, vào ngục tối, tịch biên tài sản, nghị tội.
Làm gì thì làm, sớm muộn cũng phải trả giá.
Thánh chỉ xử lý Thôi Thế Lâm được ban xuống đúng lúc ta đang ngồi cùng phụ thân đánh cờ trong sân.
Cờ vây của ta học từ Trương Minh Hi.
Trương Minh Hi thiên phú hơn người, mới tám tuổi đã có thể đánh cờ với phụ thân, lại trầm ổn hơn ông một chút.
Đến lượt ta, sự trầm ổn của Trương Minh Hi hoàn toàn bị loại bỏ, thay vào đó là sự mạnh mẽ, quyết liệt, không sợ thua.
Không trách được phụ thân thường nói, ta hẳn nên là nữ nhi của Trương thừa tướng. Tác phong hành sự của ta quả thực giống ông ấy như đúc.
Khi ván cờ đã đi quá nửa, ta chậm rãi đặt quân cờ trong tay xuống, khẽ mỉm cười nói: “Phụ thân, con thắng rồi.”
Trước khi chơi cờ, ta và phụ thân đã đánh cược.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=24]


Cược rằng chiêu hiểm lần này của ông có thể toàn thắng hay không.
Ta thắng rồi.
Từ nay trở đi, sẽ không còn ai có thể trở thành chướng ngại trên con đường triều đình của phụ thân nữa!

22
“Thắng rồi sao?”
Thời tiết đầu thu bắt đầu se lạnh, cơn gió thu bất chợt thổi qua làm những chiếc lá ngân hạnh vàng rực trên cây rơi xuống, nhẹ nhàng đáp lên bàn cờ, tự dưng lại thêm mấy phần tiêu điều.
Mùa thu là mùa của thu hoạch, cũng là mùa của tàn úa.
Có người gặt hái, thì tất nhiên cũng có kẻ lụi tàn.
Thăng trầm trong đời, đại để là như thế.
Phụ thân đứng dậy, cầm ấm trà trên bếp, rót một chén trà mới, nhấp nhẹ một ngụm. Rồi ông khẽ thở dài, mang theo chút cảm thán thấp giọng nói: “Đình Vãn, con có biết ngày ấy khi nhìn thấy vị lão Ngự sử dâng mạng mình để can gián Hoàng đế trên đại điện, trong lòng ta có cảm giác gì không?”
Dù chuyện đã qua mấy tháng, cái chết của lão Ngự sử ấy vẫn là vết thương không thể chạm đến trong lòng phụ thân.
Giờ đây bỗng nhắc lại, ta nhìn người một lúc, thử thăm dò mà đáp: “Phụ thân hẳn là nhìn thấy chính mình năm xưa. Tính cách người vốn thẳng thắn chính trực, nếu thời trẻ vào triều làm quan, nhìn thấy quân vương u mê như vậy, chắc chắn cũng sẽ giống lão Ngự sử mà dâng mạng mình để can gián. Có điều, giờ e rằng trên nấm mộ của người đã mọc không biết bao nhiêu lớp cỏ rồi.”
Các trung thần liều mình dâng sớ can ngăn gian thần vốn không hề sai.
Họ sẵn lòng dùng máu của mình để đánh thức lương tri của kẻ cầm quyền, không sợ hãi, không do dự.
Nhưng những kẻ cầm quyền vốn không thể tỉnh ngộ.
Họ từ trước đến giờ chưa từng đặt máu của người khác trong lòng.
Vậy nên phụ thân đã từ bỏ con đường mà ông từng muốn đi, dứt khoát rẽ sang con đường mà Trương Lăng Chi từng bước qua.
Ông không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình, mà dùng chính sinh mệnh đó để thay đổi thực tại.
Vì triều Đại Chu đang trong cơn phong ba bão táp.
Vì bách tính đang phải chịu cảnh nước sôi lửa bỏng.
Dẫu cho có phải chín lần chết đi, thì lòng vẫn không cảm thấy hối tiếc.
Trương Thủ phụ đã làm được.
Phụ thân, cũng đã làm được.

23
Đúng như ta dự liệu, những ngày phụ thân đóng cửa tự kiểm điểm chẳng kéo dài được bao lâu.
Hai ngày sau, thánh chỉ của Hoàng đế chính thức truyền đến, phụ thân được thăng chức làm Thừa tướng Nội Các.
Không còn cần phải che giấu tài năng, phụ thân dựa vào năng lực xuất chúng của mình, trong thời gian ngắn nhất quét sạch những tệ nạn tích tụ lâu năm, có oán trả oán, có thù báo thù.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thế lực của Thôi Thế Lâm đã bị thanh trừ sạch sẽ.
Kẻ năm đó vì lấy lòng Thôi Thế Lâm mà ép Nhược Dao tỷ tỷ viết thư đoạn tuyệt quan hệ, dẫn đến cái chết thê thảm của nàng, cũng đã bị tước chức và tống vào ngục vì hàng loạt bằng chứng tham ô và bất công. Vài ngày sau, gã ta sẽ bị xử trảm.
Đến lúc này, các triều thần trước đây chỉ biết lạnh lùng đứng nhìn mới bừng tỉnh nhận ra rằng vị Thừa tướng mới từng chịu tiếng xấu vì phải khom lưng cúi đầu trước Thôi Thế Lâm thực chất là một nhân vật quyết đoán và cứng rắn, chẳng hề thua kém Trương thừa tướng năm xưa.
Sao có thể thua kém được chứ?
Họ vốn dĩ là cùng một kiểu người.
Năm thứ hai sau khi phụ thân nhậm chức Thừa tướng, Trương Minh Hi, người đã xa cách ta suốt sáu năm, cuối cùng cũng đến kinh thành tham gia thi Hội và đỗ Trạng nguyên.
Năm ấy, hắn vừa tròn mười chín tuổi.
Còn ta, cũng đã mười bảy tuổi, trở thành một “bà cô già” đã qua lễ cập kê hai năm.
Ngày tái ngộ sau bao năm xa cách, chúng ta nắm chặt tay nhau, lặng lẽ không nói nên lời.
Hồi lâu sau, cuối cùng Trương Minh Hi là người cất tiếng trước: “Đợi ta.”
“Ừm.”

Bình Luận

0 Thảo luận