Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LẠI THẤY TRĂNG SÁNG CHIẾU RỌI GIANG LĂNG

Chương 28

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:42:36
26
Hơn mười năm lao tâm khổ tứ, kiềm chế nhẫn nhịn, toan tính chu toàn, cơ thể của phụ thân đã suy yếu trông thấy bằng mắt thường.
Ông chỉ còn dựa vào ý chí mạnh mẽ để chống đỡ mà thôi.
Giờ đây, sau khi đã thành công rửa sạch nỗi oan khuất cho Trương Lăng Chi, phụ thân như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, nhưng lại đổ bệnh nặng không thể dậy nổi, thậm chí ngay cả việc tự mình đến Trương phủ thắp nén hương cho cố nhân cũng không thể làm được.
Thấy ta ngồi bên giường khóc không ngừng, phụ thân cố gắng mỉm cười, nụ cười yếu ớt hiện trên đôi môi khô khốc.
"Yên tâm đi, lão già đó không trách ta đâu. Ta đã gả đứa con gái quý giá nhất của mình vào nhà bọn họ rồi, lão còn muốn thế nào nữa chứ?"
"Phụ thân thật là cứng miệng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=28]


Ta bật cười, đưa mắt lườm phụ thân một cái, cố ý trách móc: "Cũng không biết là ai lúc mê man vẫn còn lẩm bẩm tự nói một mình, bảo rằng tóc mình đã bạc hết rồi, chẳng biết sau này cha huynh ấy có còn nhận ra phụ thân không nữa!"
Từ khi ta và Trương Minh Hi thành thân, chúng ta đã ngầm hiểu sẽ dùng cách xưng hô "cha" và "phụ thân" để phân biệt hai người bạn cố tri này.
"Người nằm dưới suối vàng, xương tan trong đất, ta gửi nơi trần gian, tuyết trắng đầy đầu."
Câu nói này vốn dĩ gợi nên nỗi tiếc nuối lớn nhất của Nhân Giới.
Nhưng đối với hai ông lão kỳ lạ là cha và phụ thân này, có lẽ đó lại là một sự viên mãn theo cách khác.
Hai người vốn là hai tính cách hoàn toàn trái ngược, cả đời này ngoài việc ghét bỏ nhau, chẳng có cách nào khác để hòa hợp.
Nhưng ai mà ngờ được, sau này, thật sự có một người đã sống theo hình bóng của người kia.
Nhiều năm về sau, phụ thân đã dùng chính sự khéo léo, chu toàn mà ông từng xem thường nhất để chống đỡ điều mà ông cảm thấy không yên lòng nhất.
Chống đỡ chính là quốc gia và dân tộc này.
Phụ thân không ngờ rằng ta lại nghe rõ từng lời nói mê man của mình khi bệnh, ông có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cố chấp cứng miệng: "Hừ, nếu lão già đó dám không nhận ra ta, xem ta có đập nát đầu lão ra cho mà xem không!"
"Vâng vâng, được rồi!"
Ta dỗ dành phụ thân như dỗ một đứa trẻ: "Phụ thân cứ yên tâm, dù cho cha có không nhận ra ai thì cũng không dám không nhận ra phụ thân đâu."
"Đúng thế!"
Nói được vài câu, phụ thân dường như lấy lại được chút tinh thần, ông trầm ngâm giây lát, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Đình Vãn, ta và mẫu thân con đã bàn bạc, đợi lần này bệnh tình có chuyển biến, ta sẽ xin Hoàng thượng ban chỉ cho phép cáo quan về quê."
Phụ thân đang ở độ tuổi sung sức nhất, thời điểm Tân đế sắp đăng cơ, rõ ràng là lúc có thể phát huy hết khả năng, chí ít cũng còn mười năm tiền đồ rộng mở phía trước.
Thế mà ông lại chọn rút lui vào lúc này.
Xem ra, con đường chông gai ông từng đi qua để đạt được vị trí hiện tại, tất cả cũng chỉ vì muốn rửa sạch nỗi oan cho cha.
Chẳng trách cha từng nói rằng phụ thân có tầm nhìn hơi hạn hẹp, giờ xem lại, câu nói này quả thật không sai chút nào.

27
Ánh mắt châm biếm của ta rõ ràng đến mức phụ thân không thể làm ngơ, ông bực bội thổi râu trừng mắt nhìn ta.
"Đúng là con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài, giờ thì bắt đầu bênh vực người ngoài rồi."
Ta biết phụ thân hoàn toàn không giận, mỉm cười đáp: "Đâu phải giờ mới bênh vực người ngoài, ngay từ đầu con đã cảm thấy phụ thân là giỏi nhất rồi mà."
"Hiện nay cải cách được triển khai rất thuận lợi, Đại hoàng tử cũng là người hiểu chuyện, có Minh Hi tận tâm hỗ trợ, nhất thời sẽ không có vấn đề gì lớn."
Nhắc đến Trương Minh Hi, ánh mắt phụ thân đầy vẻ tự hào: "Ta dẫn đường cho đến nơi, đoạn đường sau đó phải dựa vào Minh Hi tự mình bước đi."
Ba ngày sau khi viết xong chiếu thư tự trách tội, Hoàng đế đột ngột qua đời trong giấc ngủ, kết thúc một cuộc đời hoang đường của mình.
Đại hoàng tử, đã được phong làm Thái tử, kế vị trước linh cữu, trở thành vị Hoàng đế thứ mười lăm của triều Đại Chu.

Bình Luận

0 Thảo luận