Suy nghĩ hồi lâu, ông quyết định để hắn tự lựa chọn.
Có lẽ do còn trẻ, Trương Minh Hi quyết đoán hơn phụ thân nhiều. Hắn thu dọn hành lý, lập tức lên đường đi thi Đồng Sinh.
Kỳ thi nhanh chóng có kết quả. Trương Minh Hi đỗ Đồng Sinh, danh tiếng vang khắp phủ Hoàn Châu.
Thật không công bằng.
Cũng là ngày ngày ngồi ê a học bài, có kẻ học đến bạc cả đầu còn chẳng vượt nổi cửa Đồng Sinh, vậy mà năm ấy, Trương Minh Hi mới mười một tuổi đã dễ dàng đỗ đầu, còn sớm hơn phụ thân hắn, vị Thừa tướng tài danh kinh thế, cả một năm.
Thậm chí nếu thi lại lần nữa, hắn cũng sẽ nhẹ nhàng như lấy đồ trong túi.
Chênh lệch giữa người với người, quả thật lớn hơn cả giữa người và chó.
Ta chống cằm, nhìn thiếu niên trước mặt đang nghiêm túc đọc sách mà không nhịn được nghĩ:
Sau này nếu ta và Trương Minh Hi có một đứa con, liệu có phải sẽ càng giỏi hơn cha nó, mới mười tuổi đã đỗ Đồng Sinh?
Nếu thật sự sinh được đứa con giỏi giang như vậy, thân làm mẫu thân của nó, chẳng phải ta sẽ vinh quang tột bậc, đi đâu cũng có thể ngẩng cao đầu?
Cảm nhận được hơi nóng bỗng nhiên dâng lên trên mặt, ta giật mình tỉnh khỏi giấc mơ đẹp, tự cười nhạo mình.
“Nghĩ cũng hay thật.”
15
Trương Minh Hi thi đỗ đồng sinh, người vui mừng nhất không ai khác chính là phụ thân.
Cái người mà xưa nay luôn tiết kiệm, một đồng tiền lẻ cũng phải nghĩ cách dùng làm thành hai, vậy mà nay lại hớn hở lấy hết bạc dưỡng lão tích góp bao năm, giết gà mổ dê, mời cả thôn đến ăn một bữa linh đình.
Trương Minh Hi thật sự áy náy, định khuyên can ngăn, nhưng lại bị phụ thân chặn trước.
Ánh mắt phụ thân long lanh lệ rơi, xúc động muôn phần.
“Phụ thân con hẳn sẽ rất vui.”
Ta và mẫu thân nhìn nhau, trong lòng đều hiểu, “phụ thân” mà phụ thân nói không phải là bản thân mình, mà là Trương thừa tướng dưới cửu tuyền.
Tiệc mừng công của Trương Minh Hi được tổ chức tưng bừng náo nhiệt, không chỉ khiến cả thôn Triệu Gia rộn ràng mà ngay cả người ở mấy thôn lân cận cũng dẫn con đến chung vui.
Hết tốp này đến tốp khác trẻ con vây quanh Trương Minh Hi, tay chân quờ quạng khắp nơi.
Cứ như chỉ cần chạm vào hắn, là có thể nhận được chút khí vận, trở thành thần đồng nổi danh như hắn ở Quỳnh Châu.
Trương Minh Hi vốn không thích tiếp xúc với người khác, ngày thường ngoài ta ra, ai muốn đụng vào hắn đều bị hắn né tránh từ xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=17]
Nhưng lần này, trước sự nhiệt tình của dân làng, hắn đành cố nhịn cảm giác khó chịu, miễn cưỡng tiếp nhận sự thân mật của họ. Đến khi thật sự không chịu nổi nữa, ánh mắt hắn như cầu cứu hướng về phía ta.
Ta bật cười khúc khích, chen qua đám đông, kéo tay Trương Minh Hi, rồi không nói không rằng, dắt hắn chạy đi.
Không biết đã chạy bao lâu, cho đến khi cách xa hoàn toàn tiếng ồn náo nhiệt, ta mới ngẩng lên nhìn. Hai người đã đứng bên bờ biển quen thuộc.
Dưới ánh trăng dịu dàng, tà áo dài màu trắng ngà của Trương Minh Hi lấm lem vài dấu tay đen nhẻm, không biết là do những đứa trẻ nào chưa rửa tay bôi bẩn.
Ta lấy khăn tay ra, nhúng vào nước, cẩn thận lau từng vết bẩn trên áo hắn.
Cắn nhẹ môi, cuối cùng ta cũng thốt lên lời nói muộn màng đã muốn nói từ lâu.
“Trương Minh Hi, huynh nhất định phải luôn nhớ đến ước mơ của mình.”
Thiếu niên đắc chí từ xưa đã là con dao hai lưỡi.
Có kẻ sẽ bị những lời ca tụng như sóng trào bốn phương làm mê muội, sống cuộc đời tùy tiện, đắm mình trong tửu sắc, để tài năng trên người dần mai một.
Đợi đến một ngày chợt tỉnh giấc, mới nhận ra mình đã hoang phí nửa đời trong vô thức.
Ta biết Trương Minh Hi tâm chí kiên cường, quyết sẽ không rơi vào cảnh ấy. Nhưng lòng vẫn chẳng thể ngăn mình dặn dò một câu.
Hắn là trụ cột tương lai của triều đình, là bề tôi đắc lực.
Hy vọng của ta dành cho hắn, cũng chính là hy vọng vào tương lai của Đại Chu.
Đôi mắt Trương Minh Hi sáng rực, như thể mọi vì sao trên trời đều rơi xuống trong mắt hắn.
Hắn dường như không lấy làm lạ khi ta nói ra lời này, chỉ chăm chú nhìn ta.
“Được.”
Giọng hắn nhẹ nhàng, tựa làn gió đêm khẽ thổi qua lòng người.
Nhưng ta hiểu, hắn đã đưa ra quyết tâm vững chắc nhất trên đời, như tảng đá lớn, không gì lay chuyển nổi.
Thả lỏng được một nỗi lo, lòng ta lại nảy lên một nỗi băn khoăn khác.
“Chợt thấy liễu xanh đầu ngõ, tiếc rằng khuyên phu tìm ấn phong hầu.”
Con đường tiến thân vào triều đình, nguy hiểm như chín chết một sống. Một khi đã bước lên, sẽ không còn đường quay đầu.
Ta không biết Trương phu nhân năm xưa có từng hối hận hay không, càng không biết về sau chính mình có hối hận hay không.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận