Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LẠI THẤY TRĂNG SÁNG CHIẾU RỌI GIANG LĂNG

Chương 19

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:39:13
17
Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.
Quan hệ giữa phụ thân và Trương thừa tướng tồi tệ đến mức triều đình trong ngoài bao năm qua đều rõ.
Thậm chí có lời đồn rằng vì Trương thừa tướng ganh ghét tài hoa của phụ thân, nên lấy công báo thù riêng, khiến ông những năm qua liên tiếp bị giáng chức, ngay cả tư cách bước vào triều đình cũng không có.
Nay Trương thừa tướng mới mất được vài năm, phụ thân đã như cá gặp nước, chẳng những được điều từ chốn hẻo lánh như Quỳnh Châu về kinh, mà còn thuận lợi bước chân vào triều đình, càng chứng thực lời đồn rằng Trương thừa tướng luôn đàn áp kẻ khác vì lợi ích riêng.
Với tính cách nhỏ nhen, nông cạn của Thôi Thế Lâm, kẻ nào từng có hiềm khích với Trương Lăng Chi, lão đều đặc biệt xem trọng.
Phụ thân hiểu rất rõ điều này, vì vậy vừa trở về kinh thành, ông đã lập tức chủ động bày tỏ thiện ý với Thôi Thế Lâm, cúi mình tìm kiếm sự che chở.
Tài học của phụ thân không hề thua kém Trương Thủ phụ khi xưa, nhưng vì tính cách quá cương trực, chính trực, ông không hợp sống trong triều đình đầy sóng gió mưu toan. Nếu không, chờ đợi ông chỉ có con đường chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=19]


Thái độ cứng rắn của Trương Lăng Chi chặn đứng con đường làm quan của phụ thân, thực chất là muốn giữ mạng cho ông.
Bao năm qua, Trương Lăng Chi luôn chờ đợi phụ thân hiểu ra rằng thế gian này không phải mọi thứ đều chỉ rõ trắng đen. Nhưng mà phụ thân vẫn luôn trước sau như một, không chịu thay đổi.
Đến giờ, ông vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ, song thực tế không cho phép ông tiếp tục lưỡng lự.
Ông chỉ có thể che giấu bản thân thật sự, nhẫn nhịn từng bước mà sống, theo đúng ý Trương Lăng Chi khi trước.
So với Trương Lăng Chi, ngôi vị Thừa tướng của Thôi Thế Lâm thực sự quá dễ dàng mà có được.
Dù Hoàng đế biểu hiện ra dáng minh quân thế nào, thì bản chất gã vẫn là kẻ bất tài, không chống đỡ nổi. Mới đăng cơ ba tháng, gã đã chán nản với những công việc triều chính lặp đi lặp lại, không chịu dậy sớm lâm triều, ngày ngày chìm đắm trong thú vui hậu cung.
Đối với sở thích của Hoàng đế, Thôi Thế Lâm xưa nay chỉ biết tán đồng, chưa từng phản đối. Vì Hoàng đế chê các cung nữ trong cung quá quy củ, không đủ thỏa mãn, lão đã bỏ công sức lớn tìm về từ Dương Châu vài mỹ nhân tuyệt sắc.
Trùng hợp thay, người được Thôi Thế Lâm phái đi Dương Châu chọn mỹ nhân chính là phụ thân.
Loại việc nhơ nhuốc, vô nghĩa với chính sự như vậy, nếu là phụ thân khi xưa, dù có mất mạng cũng không bao giờ nhận.
Nhưng lúc này đây, ông lại vui vẻ nhận lấy.
Không chỉ nhận, ông còn cúi đầu cảm tạ Thôi Thế Lâm đã giao cho mình một nhiệm vụ béo bở.
Ngày phụ thân lên đường, mẫu thân vừa thu dọn hành lý cho ông, vừa nhíu mày lo lắng: “Chốn dơ bẩn như thế, nhất định phải đi hay sao?”
“Đây là ý chỉ của Hoàng thượng, ta không đi, cũng sẽ có người khác đi. Khi ấy, tình hình sẽ chỉ tệ hơn hiện giờ.”
Phụ thân nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc mai rủ bên tai mẫu thân, bất lực thở dài:
“Ít nhất ta sẽ không ép người lương thiện vào đường cùng, tha được ai hay người ấy.”
“Hoàng thượng chỉ biết vui thú bản thân, hoàn toàn không màng đến tương lai của Đại Chu hay sống chết của bách tính. Tâm huyết của Lăng Chi huynh xem như đổ sông đổ bể.”
Mẫu thân cũng nặng nề thở dài, hạ giọng thật thấp vì sợ tai vách mạch rừng, rồi lại hỏi: “Thôi Thế Lâm là kẻ cáo già nhất, ông phải cẩn thận từng chút, tuyệt đối đừng để y nắm được nhược điểm. Nếu chẳng may sự việc bại lộ...”
Mẫu thân khi xưa là người phụ nữ hoạt bát, vui tươi nhất. Điều khiến bà băn khoăn duy nhất hằng ngày chính là việc không dạy được ta trở thành một tiểu thư khuê các đoan trang.
Nhưng vào kinh chưa đầy một năm, số lần bà cau mày còn nhiều hơn cả tám năm bôn ba trên đường bị giáng chức cộng lại, còn những tiếng thở dài thì đếm không xuể.
Kinh thành quả nhiên là chốn ăn thịt người, đến cả Trương thừa tướng thông tuệ vô song cũng không thể toàn thân mà rút lui.
“Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực.”
Để mẫu thân không lo lắng, phụ thân không muốn nói nhiều về chuyện triều chính với bà, chỉ bất ngờ chuyển đề tài: “Nhi tử mình, Hi nhi, năm nay sẽ dự kỳ thi Hương. Với tài học của nó, đỗ Cử nhân là chuyện chắc chắn. Nhưng cứ thuận buồm xuôi gió như thế, e rằng không có lợi cho cuộc đời sau này của nó.”
Mẫu thân lập tức hiểu ý ông: “Ông muốn nhắn với Lâm Văn Hữu, cố ý khiến nó gặp chút trở ngại phải không?”
“Đúng vậy.”
Phụ thân gật đầu đồng tình: “Không chỉ thế, ta cũng không muốn để Hi nhi sớm bước chân vào vũng nước đục ở kinh thành. Cứ tiếp tục ẩn mình ở Quỳnh Châu thêm vài năm, sau này mới càng có lợi cho nó.”

Bình Luận

0 Thảo luận