Người mà Hoàng đế hạ lệnh xử ngũ mã phanh thây, lại bị phụ thân ta vô tình đánh chết ngay trước mắt mình, khiến Hoàng đế giận không thể kiềm chế.
Nhưng chuyện xảy ra quá nhanh và bất ngờ, chẳng ai kịp phản ứng.
Cuối cùng, nhờ Thôi Thế Lâm ra mặt khuyên giải, phụ thân ta chỉ bị phạt nửa năm bổng lộc, buộc đóng cửa tự kiểm điểm ở nhà.
Còn lão Ngự sử kia, dù đã chết cũng không thoát khỏi số phận bị ngũ mã phanh thây.
Thi thể ông ta bị xé thành từng mảnh, ném cho chó ăn, ngay cả chiếc quan tài mỏng được chuẩn bị sẵn cũng chẳng dùng tới.
Phụ thân ta không lau đi bãi nước bọt trên mặt.
Bãi nước bọt đó không chỉ bắn lên khuôn mặt ông, mà còn hằn sâu trong trái tim ông.
Người đã đợi quá lâu, giờ không muốn cũng không thể tiếp tục đợi được nữa.
Lão Ngự sử không làm cho hôn quân tỉnh ngộ, nhưng lại khiến phụ thân ta bừng tỉnh.
Ông nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng tình hình triều đình hiện tại còn tồi tệ gấp trăm lần so với thời Trương thừa tướng còn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=23]
Nếu tiếp tục nhẫn nhịn, không hành động, sẽ đến lúc mọi thứ không thể cứu vãn.
Phụ thân quyết định, ông phải một lần nữa chủ động ra tay.
21
Trải qua mấy năm nhẫn nhịn, giữ mình ẩn nhẫn, phụ thân cuối cùng cũng thuận lợi tiến vào Nội Các. Hiện tại, trước mặt ông chỉ còn hai chướng ngại.
Đó là Thừa tướng Thôi Thế Lâm và Tể tướng Hạ Thành Trạch.
Trong những ngày phụ thân bị buộc đóng cửa tự kiểm điểm tại gia, ông đã âm thầm chuẩn bị sẵn một cái bẫy cho hai người đó.
Cái bẫy này không phải thứ gì khác, chính là vấn đề người được chọn làm Thái tử.
Theo tổ chế triều ta, nếu có đích thì lập đích, không có đích thì lập trưởng.
Dưới gối Hoàng đế hiện tại có hai vị Hoàng tử, đều là con thứ của các phi tần, vậy nên theo lẽ phải lập trưởng tử làm Thái tử.
Đáng tiếc, sinh mẫu của vị Đại hoàng tử này chỉ là một cung nữ thấp hèn. Hoàng tử được sinh ra trong một đêm Hoàng đế uống say, vô tình ân sủng.
Mẫu thân không được sủng ái, Đại hoàng tử cũng bị Hoàng đế lạnh nhạt.
Ngay từ đầu, Hoàng đế đã không hề nghĩ đến việc lập vị Đại hoàng tử chưa từng được trông đợi này làm Thái tử, mà muốn lập Nhị hoàng tử, Nhi tử của sủng phi lên làm Thái tử.
Ý nghĩ đó rõ ràng trái với tổ chế, nên tất nhiên bị hoàng thân tông thất và văn võ bá quan trong triều đồng loạt phản đối.
Mặc dù Hoàng đế có thủ đoạn sắt đá và tàn nhẫn, nhưng cũng không thể hoàn toàn chống lại tổ chế, đứng đối lập với toàn bộ triều thần. Thế là việc lập Thái tử cứ lần lữa mãi.
Chớp mắt, hai vị Hoàng tử đều đã mười lăm tuổi, đến tuổi khai phủ lập phủ.
Do danh phận chưa định, trong triều ngầm nổi sóng ngầm, các phe phái âm thầm đặt cược trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, mong một ngày nào đó trở thành cận thần của tân đế.
Thôi Thế Lâm hiểu rõ ý Hoàng đế nhất, tự nhiên ủng hộ Nhị hoàng tử theo ý gã.
Thậm chí còn có tin đồn rằng lão từng nói với Hoàng đế, Đại hoàng tử tư chất tầm thường, không xứng đáng kế thừa đại thống.
Thôi Thế Lâm rốt cuộc có nói những lời ấy hay không thì không quan trọng. Quan trọng là những lời đó đã truyền đến tai trưởng tử không sót một chữ.
Bởi vậy, lão chỉ còn cách càng thêm tận tâm ủng hộ Nhị hoàng tử, nếu không, một khi Đại hoàng tử lên ngôi, người đầu tiên bị thanh trừng chắc chắn là lão.
Tể tướng Hạ Thành Trạch, bề ngoài tỏ ra cùng phe với Thôi Thế Lâm, đều là lực lượng nòng cốt ủng hộ Nhị hoàng tử.
Nhưng trên thực tế, từ lâu ông ta đã ngầm liên lạc với Đại hoàng tử, trở thành nội ứng mà trưởng tử cài vào bên cạnh Nhị hoàng tử.
Đương nhiên, thật giả trong chuyện này ra sao thì không ai rõ.
Hoàng đế còn chờ được.
Đại hoàng tử cũng chờ được.
Nhưng Nhị hoàng tử, kẻ vốn danh không chính ngôn không thuận, đã không thể chờ thêm.
Thay vì tiếp tục đấu đá ngấm ngầm từng ngày, chi bằng khiến người hoàng huynh hơn mình ba tháng tuổi ấy biến mất hoàn toàn, một lần là xong.
Âm mưu này, tuy có phần mạo hiểm, nhưng vẫn có xác suất thành công nhất định.
Ban đầu, Nhị hoàng tử vẫn chưa quyết tâm liều lĩnh, nhưng chính phụ thân là người ở thời khắc mấu chốt đã một tay thúc đẩy.
Âm mưu của Nhị hoàng tử tất nhiên không thành, nhưng dã tâm lang sói của bọn họ đã bị vạch trần hoàn toàn trước mặt Hoàng đế trong ván cờ nguy hiểm này.
Hoàng đế vốn lạnh lùng, gã không quan tâm đến sống chết của Đại hoàng tử, đứa con mà gã chẳng buồn nhìn lấy vài lần trong hơn mười năm qua.
Nhưng Hoàng đế không thể không để ý rằng bản thân còn sống khỏe mạnh mà con trai đã vội vàng tính kế để đoạt ngai vàng.
Gần vua như gần cọp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận