Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LẠI THẤY TRĂNG SÁNG CHIẾU RỌI GIANG LĂNG

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:37:40
Ta chẳng màng để ý những thứ ấy, chỉ nâng chiếc khăn tay bọc viên đường trong tay, như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt hắn.
“Ăn đi, ngọt lắm.”
Nhìn những viên đường đầy màu sắc trong khăn tay, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh của Trương Minh Hi bỗng nhuốm lên vài tia hoài niệm.
Hắn đưa tay ra định cầm lấy viên đường theo bản năng, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào thì chợt khựng lại, đôi môi mỏng khẽ động: “Hồi nhỏ ta không chịu uống thuốc khi bệnh, mỗi lần như vậy, tỷ tỷ đều tự mình vào bếp làm những viên đường như thế này để dỗ ta.”
Nghe Trương Minh Hi nhắc đến Nhược Dao tỷ tỷ, trong đầu ta lập tức hiện lên hình ảnh nàng vận lễ phục, đứng trước cửa nhà mà tự vẫn. Tấm lưng dứt khoát quay đi, để lại một nỗi đau không thể xóa nhòa.
Nàng vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng.
Một người sẵn sàng xuống bếp làm đường để dỗ dành đệ đệ khi không chịu uống thuốc, lại cũng là người có thể quả quyết tự kết liễu mình để bảo vệ danh dự gia tộc.
Dù là nàng dịu dàng hay cứng cỏi, giờ đây đều đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả thi thể cũng không thể giữ lại trọn vẹn.
Ta không muốn khóc. Dùng sức cắn chặt môi mấy lần, rốt cuộc mới ngăn được những giọt nước mắt sắp tuôn trào. Ta vội vàng cầm lấy một viên đường nhét vào miệng Trương Minh Hi.
“Ăn thử xem, ngọt không?”
Trương Minh Hi không đáp lời ta. Hắn trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi nói: “Tỷ tỷ sẽ không làm đường cho ta nữa.”
“Đúng vậy, nhưng không phải…”
Ta gật đầu, theo bản năng muốn an ủi hắn vài câu. Nhưng khi câu nói gần kết thúc, ta đột nhiên nhận ra lời mình không đúng, vội vàng xua tay: “Không, không phải vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=12]

Nàng nhất định còn có thể…”
Phản ứng của ta quá mức lúng túng. Đừng nói là lừa được Trương Minh Hi vốn thông minh hơn người, ngay cả tự mình cũng không thể tin nổi những lời ấy.
Không phải không thể nói dối, nhưng khi đối diện với ánh mắt trong veo như nước của hắn, mọi lời nói dối trong đầu ta lập tức bị nghiền nát thành bụi.
Trương Minh Hi không trách cứ ta khi lời nói đứt quãng, chỉ đặt ánh mắt lên viên đường trong lòng bàn tay, giọng nói run rẩy rõ rệt:
“Tỷ tỷ... là tự vẫn mà chết, đúng không?”
[...]
Đến cả chuyện đó mà hắn cũng đoán ra được, thật quá sức tưởng tượng!
Nhìn vẻ mặt chấn kinh của ta, Trương Minh Hi liền biết mình đã đoán đúng.
Hắn không khóc, cũng không như phụ thân ta vì quá tức giận mà thổ huyết, chỉ là tấm lưng vốn thẳng tắp khẽ cong xuống, như thể toàn bộ sức lực trong người bị rút cạn.
Ta chưa từng thấy Trương Minh Hi như vậy, vội bước tới, nắm chặt lấy cánh tay hắn.
“Trương Minh Hi, đừng dọa ta.”
Thấy hắn không nói lời nào, lòng ta càng thêm hoảng loạn, chỉ sợ người trước mắt sẽ tan biến như cát trôi qua kẽ tay.
“Huynh tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện báo thù ngay lập tức. Hiện tại, huynh căn bản không thể đấu lại bọn họ. Phải biết nhẫn nhịn chịu đựng, ẩn nhẫn chờ thời, chứ không thể uổng mạng mà chết...”
Ta không nỡ để hắn chết.
Nếu hắn chết, ta chắc chắn cũng sẽ đau khổ đến chết.
Ta dựa sát vào Trương Minh Hi, gần đến mức nghe rõ từng nhịp đập thình thịch gấp gáp nơi lồng ngực hắn.
Chiều hè oi bức, tiếng ve râm ran vang vọng không ngừng, chỉ trong chốc lát, mồ hôi đã túa ra liên tục từ trán, ướt đẫm cả lớp áo trên lưng.
Nhưng ta chẳng bận tâm những điều đó, chỉ chăm chăm nhìn vào Trương Minh Hi, không chớp mắt.
Không biết đã qua bao lâu, nhịp đập dữ dội nơi ngực hắn mới dần trở lại bình thường. Giọng nói trầm ổn thường ngày của thiếu niên vang lên bên tai ta.
“Sẽ không đâu.”
“Thật chứ?”
Trương Minh Hi nghiêm túc gật đầu.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn của ta từ từ buông xuống.
Tính tình Trương Minh Hi xưa nay luôn nói được làm được. Hắn đã nói sẽ không nóng vội báo thù, thì nhất định sẽ không làm.
Ta thở phào một hơi dài, cuối cùng cũng buông được tảng đá nặng trong lòng. Nhưng bỗng nhớ đến những lời cha nương từng bàn luận trên giường về Trương thừa tướng, ta không khỏi buột miệng hỏi: “Trương Minh Hi, huynh có oán hận Trương thừa tướng không?”
Tinh thông mưu quốc, vụng về mưu thân.
Đó là lời phụ thân nhận xét về Trương thừa tướng.

Bình Luận

0 Thảo luận