Tân đế vừa đăng cơ, chính là lúc thể hiện tài năng và thực hiện hoài bão lớn.
Ngài là người được phụ thân một tay dìu dắt lên, có tình cảm rất sâu sắc với phụ thân, kiên quyết không muốn ông rời bỏ triều đình.
Thậm chí, ngài còn tự mình đến phủ thăm bệnh, thái độ khiêm nhường tha thiết khuyên phụ thân ở lại thêm một thời gian, dù chỉ một hai năm cũng được.
Nhưng phụ thân một mực kiên trì, khiến Tân đế không còn cách nào khác đành phải thuận theo ý ông.
Sau khi phụ thân cáo quan về quê, Trương Minh Hi trở thành Thừa tướng Nội Các mới.
Dù thời gian Trương Minh Hi vào Nội Các còn ngắn, tuổi tác và thâm niên chưa phải lớn nhất, nhưng chính thành tích nổi bật và sự dám nghĩ dám làm trong những năm qua đã giúp hắn trở nên nổi bật.
Năng lực và khí độ của hắn, so với cha năm xưa, có phần vượt trội hơn.
Tân đế đã sống trong sự rụt rè suốt hơn mười năm, nhưng không ai ngờ trong cốt lõi, ngài lại là một nhà cải cách có ý chí kiên định.
Những năm qua, Tân đế và Trương Minh Hi đã sớm quen thuộc với nhau, tính cách quân thần vô cùng hợp nhau.
Với sự tín nhiệm từ Hoàng đế và sự ủng hộ của các đại thần Nội Các, vị trí Thừa tướng của Trương Minh Hi là hoàn toàn xứng đáng.
Triều cục vẫn đầy rẫy sự hiểm ác.
Con đường phía trước vẫn gian nan.
Trương Minh Hi sẽ tiếp bước theo dấu chân của cha và phụ thân, từng bước từng bước đi tiếp.
Không màng tiền đồ.
Không tính hậu quả.
[Hết]
Ngoại truyện: Sau khi thành hôn
Năm thứ năm sau khi thành thân, vào tiết Nguyên Tiêu, ta được chẩn đoán mang thai, vài tháng sau thuận lợi hạ sinh một bé trai, đặt tên là Trương Ngọc Hoằng.
Hoằng nhi rất giống Trương Minh Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn như ngọc điêu khắc, đáng yêu linh động. Tính cách lại giống ta như đúc, nghịch ngợm đến mức khiến người khác đau đầu.
Mới hai tuổi, nhóc con đã dám nhân lúc ta đang ngủ trưa mà lén lút chạy ra sân sau chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=30]
Kết quả không cẩn thận trượt chân rơi xuống hồ sen. May mắn thay, Trương Minh Hi sau khi xử lý xong chính sự, chợt nhớ ra muốn hái một cành hoa cho ta, liền kịp thời phát hiện mà vớt nhóc con lên.
Cha con hai người đều ướt sũng như chuột lột.
Trận náo loạn này làm kinh động tất cả người trong viện. Hoằng nhi ngâm mình trong hồ sen một lúc lâu, lại bị dọa sợ, khiến mấy ma ma và nhũ mẫu vội vàng bế về phòng, mời đại phu đến chữa trị.
Chỉ còn ta và Trương Minh Hi đứng bên hồ sen.
Không đúng! Ta nhìn hắn từ đầu đến chân, trên người vẫn còn nhỏ nước, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
"Không phải là chàng không biết bơi sao?"
Dù đã hơn mười năm trôi qua kể từ lần vớt cá ở ao Triệu gia, nhưng ta vẫn nhớ như in dáng vẻ hắn vùng vẫy trong nước, từ từ chìm xuống, chờ ta ra tay cứu giúp.
Bảo sao khi đó cứu hắn lại dễ dàng như vậy.
Thì ra người này biết bơi, lại cố tình giả vờ, để ta nhảy xuống cứu!
Phụ thân còn nói cái tên này cứng nhắc, nhưng hắn đâu có cứng nhắc gì, rõ ràng là khôn lỏi hết chỗ nói. Cả nhà ta đều bị hắn lừa xoay vòng, cuối cùng còn vui vẻ giúp hắn đếm bạc.
Đúng là không thể chấp nhận được!
Trương Minh Hi hoàn toàn không ngờ rằng chút mưu mẹo của mình năm đó lại bị vạch trần một cách đột ngột thế này.
Hắn không giải thích gì, chỉ nhanh chóng tỏ vẻ yếu ớt bất lực, còn giả bộ ho khan vài tiếng.
"Phu nhân, ta lạnh."
"Đáng đời!"
Ta chẳng buồn để ý đến hắn.
"Thật sự rất lạnh."
Trương Minh Hi tiến lại gần hai bước, đáng thương chìa tay ra.
"Tay ta lạnh cóng rồi, phu nhân hâm nóng giúp ta được không?"
Chả trách Hoằng nhi mỗi lần bị trách mắng đều mở to đôi mắt ướt át, tỏ vẻ vô tội nhìn ta.
Thì ra là học từ cha nó cả!
Thượng bất chính hạ tắc loạn, quả không sai chút nào.
"Nương tử..."
Trương Minh Hi kéo kéo tay áo ta.
Thôi vậy, ai bảo ta vô dụng, từ năm bảy tuổi đã bị tên khôn lỏi trước mặt này nắm trọn trong lòng bàn tay.
Hố do mình đào, thì tự nằm yên trong hố mà chịu đi!
May thay cha con hai người được ta nuôi dưỡng đều rất khỏe mạnh. Hai bát canh gừng nóng hổi uống vào, cả lớn lẫn bé đều hoạt bát trở lại, không có dấu hiệu bị cảm lạnh.
Đến bữa tối, Hoằng nhi ngoan ngoãn tựa vào ta, đọc sách từng chữ từng chữ cùng ta.
Đúng như ta từng nghĩ vẩn vơ, đứa trẻ này mới hai tuổi đã biết đọc chữ, còn thông minh hơn cả cha và tổ phụ nó.
Trương Minh Hi đang xắn tay áo múc canh cho ta, miệng cười hỏi: "Phụ thân nói gì sao?"
Quan trường như chiến trường, tân Thừa tướng luôn phải bước qua vết máu của người tiền nhiệm, mới có thể đạt được vinh quang của riêng mình.
Hoàng đế hiện tại rộng lượng, hoàn toàn không giống phụ hoàng mình ngày trước nhỏ nhen, đa nghi. Lại thêm sự bảo hộ của Trương Minh Hi, nên phụ thân ta mới có thể thuận lợi từ chức Thừa tướng, cùng mẫu thân trở về quê cũ ở Giang Lăng để dưỡng già.
Phụ thân cũng là vị Thừa tướng duy nhất từ khi Đại Chu khai quốc đến nay có thể an nhiên từ quan mà không bị truy cứu.
"Phụ thân nói mấy ngày trước mơ thấy cha chàng, ông ấy bảo nhớ chúng ta, muốn chúng ta về thăm."
Ta đưa lá thư mở ra trước mặt Trương Minh Hi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Phụ thân luôn nói cha chàng trách ông đổi họ cho chàng, nhiều năm nay chẳng chịu mơ thấy ông ấy. Lần này cuối cùng cũng gặp rồi."
Hiện tại, Trương Minh Hi đã vinh thăng chức vị Thừa tướng, là bậc quyền thần trên triều đình, hô phong hoán vũ, một lời nói ra, ngàn người kính sợ. Thế nhưng, đối diện với mối ân oán tình thù giữa hai vị phụ thân trong nhà, hắn chỉ biết bất lực lắc đầu ngao ngán.
Ta liếc nhìn Trương Minh Hi, cân nhắc đôi chút rồi khẽ nói: “Qua vài ngày nữa, ta muốn đưa Hoằng nhi về quê thăm lại cố hương.”
Chức vị càng cao, trách nhiệm càng lớn.
Trương Minh Hi gần như một mình gánh vác trọng trách cải cách đất đai cho cả triều đại, mỗi ngày đều phải đối mặt với trăm công nghìn việc. Hoàng đế chắc chắn không dễ dàng để hắn rời khỏi kinh thành.
Nhưng ta không phải là loại nữ nhân yếu đuối. Bao năm qua, ta đã nhiều lần vượt đường xa, trải qua biết bao gian khổ, vì thế chẳng lo lắng chuyện đường trường có thể gặp rủi ro.
Nào ngờ, Trương Minh Hi lại khẽ cười, nói: “Phụ thân cũng nghĩ giống hệt ta. Ta đã xin Hoàng thượng ban chỉ nghỉ phép, ngày mai là có thể khởi hành.”
Ta kinh ngạc trợn tròn mắt: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Hoằng Nhi nghe được cuộc đối thoại giữa ta và Trương Minh Hi, đôi mắt to tròn long lanh, giọng trẻ con non nớt hỏi: “Mẫu thân ơi, Giang Lăng là nơi nào vậy?”
“Đó chính là quê nhà của chúng ta.”
Ta xoa đầu Hoằng Nhi, những ngón tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nó. Ánh mắt ta xuyên qua khung cửa sổ, dõi về nơi chân trời xa thẳm.
Một lát sau, ta bất chợt quay đầu lại, trao cho Trương Minh Hi một nụ cười rạng rỡ như ánh dương.
Ngoài cửa sổ, cơn gió nhẹ bỗng thổi qua, như lật từng trang ký ức cũ kỹ, đưa ta trở về đêm trăng tròn rực rỡ của hơn mười năm trước.
Đêm đó, ta cũng dùng ánh mắt này để nhìn hắn.
“Trương Minh Hi, chúng ta cùng về Giang Lăng, được không?”
Mười mấy năm trôi qua, ánh mắt hắn vẫn kiên định và cháy bỏng như ngày nào.
“Được.”
[Toàn Văn Hoàn]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận