Muội muội còn chưa xuất giá đã mang thai cốt nhục của Thất hoàng tử.
Nàng ta khóc lóc cầu xin tổ phụ lấy công huân khai quốc đổi lấy một đạo thánh chỉ ban hôn, lại còn dùng cái ch.ết uy hiếp, ép phụ thân xuất ra hơn nửa gia sản để làm của hồi môn cho mình.
Về sau, Thất hoàng tử đăng cơ, nhưng hoàng hậu lại chẳng phải muội muội.
Tân đế chỉ nói một câu: “Ngoại thích quá mạnh, giang sơn khó vững.”
Vì vậy, muội muội chân trần bước lên triều đường, lấy m.áu và nước mắt vu hãm tổ phụ cấu kết phản quốc.
Chính nàng ta thân dẫn cấm quân huy.ết tẩy phủ đệ, chỉ trong một đêm, ba mươi bảy nhân mạng đồng loạt đầu lìa khỏi x.ác.
Ta dùng chút hơi tàn cuối cùng để chất vấn muội muội.
Giọng điệu nàng ta hờ hững: “Ta chỉ muốn làm hoàng hậu, vậy có gì sai?”
Lần nữa mở mắt, ta trở về quá khứ.
Khi ấy, muội muội đang khóc lóc trước mặt mẫu thân, nói rằng mình đã mang thai.
1
Bên tai vang lên giọng nói của muội muội.
“Đứa bé này đương nhiên là cốt nhục của Thất hoàng tử! Nếu các người cứ ép con phải bỏ nó đi, vậy thì con sẽ lao đầu mà ch.ết!
“Tại sao, tại sao con lại không thể gả cho chàng? Con nhất định phải gả cho chàng!”
Bùi Triều Vân nằm trên giường, đôi mắt đã khóc đến mức đỏ hoe, hai tay run rẩy siết chặt lấy cây kéo, làm bộ muốn đâm thẳng vào cổ mình.
Phụ mẫu sốt ruột đến mồ hôi túa ra trên trán.
“Triều Vân, sao con lại cứ không hiểu cho khổ tâm của chúng ta vậy? Nay thân thể bệ hạ mang bệnh, nếu chúng ta đem con gả cho Thất hoàng tử, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nghi kỵ kết đảng mưu tư. Mai này tân đế đăng cơ chẳng phải Thất hoàng tử, toàn phủ trên dưới, há còn có đường sống?
“Dù cho Thất hoàng tử có đăng cơ, một khi bước chân vào cửa cung, sâu tựa biển, chúng ta nào nỡ để con chịu cái khổ hiểm ác khôn lường ấy?”
Ta biết, bọn họ khuyên thế nào cũng không lay chuyển nổi Bùi Triều Vân.
Kiếp trước là thế, kiếp này cũng vậy.
Trong lòng Bùi Triều Vân chỉ có ngôi vị hoàng hậu, si mê đến mức liều cả tính mạng toàn tộc để trở thành mẫu nghi thiên hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mu-i-mu-i-n-ng-y-ch-mu-n-l-m-ho-ng-h-u&chuong=1]
Giờ phút này, nàng ta chỉ một lòng muốn gả cho Thất hoàng tử, mơ tưởng ngày kia được đứng dưới một người mà trên vạn người.
“Tại sao các người luôn ngăn cản con đường hoàng hậu của con? Các người rốt cuộc còn có phải là phụ mẫu ruột của con hay không?"
“Con nay đang mang thai, chính là cơ hội trời ban! Mau để tổ phụ đi cầu xin Hoàng thượng ban hôn!"
“Nếu không, hôm nay con sẽ ch.ết ngay tại đây, một xác hai mạng, ai cũng không gánh nổi tội danh mưu hại hoàng tự đâu!”
Phụ mẫu lo đến đấm ngực dậm chân, muốn ta cũng mở lời khuyên giải.
Ta chỉ nhàn nhạt nói: “Cha nương, nếu đó là con đường do chính muội ấy chọn thì cứ để muội ấy đi đi."
“Dù sao muội ấy cũng đã nói, thế nào cũng không hối hận."
“Nếu bị ép quá chặt, muội ấy mà làm ra chuyện điên cuồng gì đó thì đúng thật, chúng ta không gánh nổi hậu quả.”
Nhìn ánh mắt kiên định của nàng ta, phụ mẫu ta cũng hết cách.
Giọng phụ thân mang theo cơn giận, ánh mắt hận sắt chẳng thành thép nhìn chằm chằm Bùi Triều Vân.
“Ta sẽ cầu tổ phụ con đi thỉnh Hoàng thượng ban hôn."
“Từ nay về sau, vui hay buồn, tất cả đều do chính con tự gánh.”
Bùi Triều Vân đạt được mục đích thì đặt kéo xuống, vô cùng đắc ý.
“Giờ đây Thất hoàng tử chính là lựa chọn duy nhất cho vị trí Thái tử, các người cứ yên tâm đi, con có ch.ết cũng không hối hận đâu!”
2
Tổ phụ vốn đã chẳng tán thành việc nữ nhi của Bùi gia gả vào hoàng thất.
Ông mắng Bùi Triều Vân một trận thậm tệ rồi nghiêm giọng quát: “Ngươi tự nghĩ cho rõ, một khi bước ra khỏi cửa Bùi gia, từ nay về sau sẽ không còn là nữ nhi của Bùi gia nữa! Bùi gia ta tuyệt đối không có loại nữ tử cam tâm rơi xuống làm thiếp thất của người khác!”
Nhưng Bùi Triều Vân một lòng chỉ chăm chăm vào ngôi vị mẫu nghi, căn bản chẳng nghĩ ngợi điều gì khác. “Con sẽ không hối hận! Không phải nữ nhi Bùi gia thì thôi, có hề gì!”
Thương thay, tổ phụ tuổi đã cao, vậy mà còn phải tự mình vào cung cầu xin Hoàng thượng ban hôn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận