“Mẫu bằng tử quý sao?” Ở kiếp trước, cho dù Bùi Triều Vân có sinh ra đứa bé này, Thất hoàng tử chẳng phải vẫn đem nó giao cho phi tần khác nuôi dưỡng hay sao. Từ đầu đến cuối, Thất hoàng tử chưa từng nghĩ đến việc phong nàng ta làm hoàng hậu.
“Đứa bé trong bụng ngươi là thứ tử, còn trong bụng Vương phi mới là đích tử."
“Mẫu bằng tử quý, cũng chẳng tới lượt ngươi.”
Kiếp trước còn như vậy huống chi kiếp này, Vương phi không những chưa ch.ết mà còn mang thai.
“Con tiện nhân này!”
Bùi Triều Vân rít lên, mắt đỏ như m.áu, điên cuồng mắng ta.
“Nếu không phải ngươi giúp con tiện nhân đó có thai, ta có đến nông nỗi này không!"
“Tại sao! Rốt cuộc là tại sao, ta chẳng phải muội muội ruột của ngươi sao! Vì sao ngươi lại giúp người ngoài mà không giúp ta!”
Ta không nhịn được bật cười.
“Giúp ngươi? Ngươi đã bao giờ coi ta là tỷ tỷ chưa? Vì tiền đồ vinh hiển của bản thân, ngươi chẳng đoái hoài đến danh dự, tính mạng cả nhà."
“Giúp ngươi? Giúp ngươi làm hoàng hậu rồi đem ta giẫm nát dưới chân ư?"
“Lúc ngươi hả hê khoe khoang, ngươi đã nên nghĩ đến ngày hôm nay rồi.”
Bùi Triều Vân nghẹn lời trong chốc lát, sau đó lại cười như kẻ mất trí.
“Ta còn có đứa bé! Ngươi đừng hòng động đến con ta!"
“Ta biết, ngươi ghen tị vì ta gả cho Thất hoàng tử, bước tiếp theo nhất định ngươi sẽ nhằm vào đứa bé của ta, đúng không?"
“Ngươi yên tâm, Thất hoàng tử vô cùng coi trọng đứa bé này, ngày ngày đều mời thái y đến chẩn mạch cho ta, ngươi căn bản không có cơ hội đâu!”
Ta chỉ khẽ mỉm cười với nàng ta.
Thế nhưng…
Ta cũng chưa từng có ý định động đến đứa bé này.
8
Có lẽ, cách duy nhất khiến tâm trạng Bùi Triều Vân khá hơn chính là để nàng ta trút giận lên ta.
Giờ cơn tức đã xả gần hết, nàng ta mới cho ta về.
Về đến nhà, ta nghe phụ mẫu nói: ngày mai sứ giả phiên quốc sẽ vào triều cống, trong cung mở yến, từ quan nhị phẩm trở lên đều có thể mang theo gia quyến tham dự.
Đêm ấy, ta phấn khích đến nỗi nửa đêm cũng không sao chợp mắt.
Cơ hội của ta đã đến rồi.
Hôm sau, trong cung mở tiệc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mu-i-mu-i-n-ng-y-ch-mu-n-l-m-ho-ng-h-u&chuong=6]
Hoàng đế tuy tuổi đã cao, nhưng vì đại ca ta thắng trận ngoài biên cương, ngay hôm nay khải hoàn hồi triều; nay chư phiên thần phục, tứ hải yên bình, nên tâm tình ông vô cùng hớn hở.
Mấy tuần rượu qua đi, mặt ông hồng hào rạng rỡ.
“Đức Quốc Công đâu?”
Tổ phụ ta chống gậy bước ra hành lễ.
Long tâm cực duyệt, Hoàng đế liền vung tay ban cho nhà ta nghìn lượng hoàng kim.
“Năm xưa, tổ phụ ngươi cùng hoàng tổ phụ của trẫm liên thủ đánh hạ giang sơn này, lại chủ động từ bỏ binh quyền. Bao năm qua, các ngươi vẫn luôn cần mẫn trung hậu, giữ mình khiêm nhường. Nay tước vị của ngươi đã chẳng thể thăng thêm, vậy thì trẫm ban cho nữ quyến trong phủ phong hào nhất phẩm. Ai đã xuất giá thì được phong Nhất phẩm cáo mệnh, ai còn trong khuê các thì gọi là Quận chúa, hưởng đãi ngộ như Công chúa.”
“Đợi Tiểu Bùi tướng quân hồi kinh, trẫm sẽ đích thân gia phong cho hắn.”
Tổ phụ run rẩy dập đầu tạ ân.
Xưa nay, Hoàng đế đối với nhà ta không hề có lòng phòng bị, bởi gia tộc ta có một quy củ bất thành văn:
Phàm là tướng lĩnh chinh chiến bên ngoài, một khi hồi kinh, nhất định phải chủ động giao trả binh quyền.
Ấy chính là cách chúng ta giữ mình, cũng là nguyên do gia tộc có thể vinh sủng nhiều đời.
Thế nhưng, chân mày Hoàng đế bỗng cau lại.
“Nghe nói, trắc phi Bùi thị của Thất hoàng tử đã bị các ngươi gạch tên khỏi tông phả. Vậy trẫm còn chưa rõ có nên ban phong hào cho nàng ta hay không?”
Phụ mẫu ta khẽ há miệng, tựa hồ muốn đáp, nhưng dưới ánh mắt của tổ phụ, cả hai lập tức im lặng.
Tổ phụ khẽ lắc đầu.
“Tạ Hoàng thượng long ân. Chỉ là Bùi Triều Vân bất kính phụ mẫu, tự rẻ rúng thân mình, làm ô uế thanh danh gia tộc. Bùi gia chúng thần gia phong nghiêm cẩn, quyết không dung thứ loại hậu nhân này.
Năm xưa lão thần đã vì nể tình mà cầu Hoàng thượng ban hôn, nay sớm cắt đứt toàn bộ nghĩa tình với nàng ta.”
Hoàng đế gật nhẹ đầu.
“Vậy thì thôi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận