“Đám nô tài các ngươi! Bổn cô nương sẽ không tha cho các ngươi đâu!”
Ngay một tháng sau, thần y liền phát hiện cơm canh của Nhiếp Linh Nhi bị hạ độc.
Nhiếp Linh Nhi lo sợ bất an, trước mặt Thất hoàng tử uất ức khóc lóc thật lâu.
Thất hoàng tử giận dữ bừng bừng, lập tức hạ lệnh truy xét.
Bùi Triều Vân tự nhiên liền bại lộ.
Nghe nói, Thất hoàng tử ra lệnh đem nàng ta giam vào ngục.
“Điện hạ! Chẳng lẽ đứa bé trong bụng thiếp không phải là cốt nhục của chàng sao! Sao chàng có thể tuyệt tình đến vậy!”
“Thiếp không hề hạ độc, tất cả đều là bọn họ hãm hại thiếp!”
“Điện hạ, với thân phận của thiếp, tùy tiện gả cho ai cũng là chính thất. Thiếp yêu chàng sâu nặng đến thế, tình nguyện làm thiếp thất cho chàng, sao chàng có thể đối xử với thiếp như vậy!”
6
Bùi Triều Vân ngày đêm khóc lóc thảm thiết ở trong ngục.
Thất hoàng tử nể tình đứa bé trong bụng nàng ta nên vẫn sai người thả ra.
“Nếu không phải nhìn cái thai trong bụng ngươi, ta thật muốn đánh ch.ết ngươi bằng loạn côn!”
“Đợi đứa bé chào đời, từng món nợ này, chúng ta sẽ tính từng khoản một.”
Nàng ta níu chặt tay áo Thất hoàng tử: “Điện hạ, cho dù chàng không có chút tình nghĩa nào với thiếp, nhưng đối xử với thiếp thế này, chẳng lẽ không sợ phụ mẫu thiếp đến trước mặt Hoàng thượng cáo trạng sao?"
"Thiếp gả cho chàng, đó cũng là thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng!”
Thất hoàng tử giáng cho Bùi Triều Vân một cái tát.
“Đừng tưởng ta không biết. Bùi gia các ngươi đã sớm không còn nhận ngươi làm nữ nhi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mu-i-mu-i-n-ng-y-ch-mu-n-l-m-ho-ng-h-u&chuong=5]
Có lẽ bọn họ vốn nhìn thấu ngươi tâm địa ác độc, ngày sau tất thành họa hại."
"Nếu không phải ngươi đang mang thai, hạng người như ngươi, chỉ cần thoáng thấy ta cũng thấy ghê tởm!”
Bùi Triều Vân bị giam lại, ăn mặc sinh hoạt chẳng khác gì hạ nhân.
Chỉ vì trong bụng nàng ta còn đứa bé nên mới không đến nỗi bị bỏ đói mà ch.ết.
Chuyện truyền đến tai gia đình ta, phụ mẫu đau lòng khôn xiết nhưng cũng thầm thở phào.
Xét theo hành vi gần đây của Bùi Triều Vân, nàng ta quả thực là tai họa.
Gan to bằng trời, thân phận chỉ là thiếp mà dám cả gan hạ độc chính thất.
Đã vậy còn lôi phụ mẫu ra uy hiếp, tôn nghiêm hoàng tử sao nuốt nổi cục tức này?
Nếu khi trước không kịp thời gạch tên nàng ta khỏi gia phả thì đến ngày Thất hoàng tử thanh toán, đợi đứa bé lọt lòng, cả nhà ta cũng khó tránh khỏi cơn giận dữ.
“Thật là nghiệt duyên! Con ơi, sao con lại tự hạ thấp mình đến mức này!”
“Thôi đi, coi như chưa từng sinh ra nó! Tất cả đều là báo ứng!”
Bùi Triều Vân ngày ngày u sầu ủ dột.
Để ngăn nàng ta tái phạm, Thất hoàng tử không chỉ giam lỏng, mà còn phái thị vệ ngày đêm giám thị.
Ngay cả lúc nàng ta ngủ, ngoài cửa vẫn có người đứng canh, mắt không rời nửa khắc.
Những ngày sống không chút tôn nghiêm như thế, cứ thế trôi qua mấy tháng.
Đến khi bụng Bùi Triều Vân ngày một lớn, đứa bé sắp chào đời, thái y lại nói tâm tình nàng ta uất ức quá độ, thai vị bất ổn, e dẫn đến khó sinh.
Khó sinh chưa hẳn chuyện lớn, nhưng nếu không giữ được đứa bé mới thực sự là họa.
Thế là Thất hoàng tử nghĩ đến việc mời người thân đến an ủi, may ra nàng ta có thể yên lòng.
Không ngờ, Bùi Triều Vân lại không muốn phụ mẫu tới mà đích danh gọi ta.
7
Trong căn phòng nhỏ bị hơn chục thị vệ vây kín, cửa sổ đều bị ván gỗ đóng chặt.
Thỉnh thoảng vài tia sáng lọt qua khe hở, chiếu lên gương mặt nàng, khiến khuôn mặt ấy càng thêm tái nhợt.
Đôi mắt đầy oán hận của Bùi Triều Vân chằm chặp nhìn ta.
“Con tiện nhân Nhiếp thị đó phát hiện ta hạ độc, có phải vì ngươi tìm cho ả cái thần y kia không?
“Bùi Niệm Ý, chúng ta có phải bát tự xung khắc không? Tại sao! Tại sao từ nhỏ đến lớn, hễ có liên quan đến ngươi thì chẳng có chuyện gì khiến ta được như ý!"
“Là ngươi xúi phụ mẫu đem ta gạch khỏi gia phả phải không? Nếu ta vẫn còn là nữ nhi Bùi gia, Thất hoàng tử cũng không dám đối xử với ta như thế này!"
“Ngươi muốn hủy con đường lên ngôi hoàng hậu của ta, không có cửa đâu! Chỉ cần ta sinh ra đứa bé này, mẫu bằng tử quý, ta vẫn có thể trở thành hoàng hậu!"
“Ngươi đừng vội đắc ý! Rồi sẽ có một ngày ta đứng trên đầu ngươi!”
Bùi Triều Vân quả thực đã điên rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận