Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MUỘI MUỘI NÀNG ẤY CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:08:48
“Đây là con đường do chính ngươi lựa chọn. Đến giờ phút này, ngươi vẫn không chịu hối cải sao?
“Giấc mộng hoàng hậu của ngươi sớm đã vỡ nát rồi!”
Khóe môi Bùi Triều Vân nhếch lên, nàng ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu, để lộ vết bầm hằn trên cổ cùng vô số vết dao chém trước ngực.
“Thất hoàng tử ch.ết rồi thì còn Tứ hoàng tử đó thôi!
“Phụ mẫu yên tâm, con nhất định sẽ tìm cách quyến rũ Tứ hoàng tử. Chỉ cần con tiến cung, con sẽ nghĩ đủ mọi cách để trở thành hoàng hậu!
“Phụ mẫu, con sinh ra chính là để làm hoàng hậu!”
Một cái tát vang dội, toàn bộ khuôn mặt Bùi Triều Vân bị đánh lệch sang một bên.
Không biết tổ phụ đến từ khi nào, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, chỉ buông một chữ: “Cút”, rồi lập tức sai gia đinh đuổi nàng ta đi.
“Không cho phép nó xuất hiện ở gần đây nữa!
“Các ngươi cũng không được phép tiếp tế cho nó!
“Nếu vào lúc này mà còn dám giúp con tiện nhân ấy, thì thanh danh mà chúng ta khổ công gây dựng sẽ tan thành mây khói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mu-i-mu-i-n-ng-y-ch-mu-n-l-m-ho-ng-h-u&chuong=12]

Ngay cả kẻ ngu ngốc cũng hiểu, lúc này tuyệt đối không thể dính líu đến người của Thất hoàng tử.
“Các ngươi chớ có hồ đồ!”
Phụ mẫu nhìn theo bóng dáng Bùi Triều Vân bị gia đinh cầm gậy đánh đuổi, chỉ có thể nghiến răng đáp: “Chúng con hiểu rồi.”
17
Bùi Triều Vân tinh thần đã không còn bình thường, nàng ta không có cơm ăn, đành lê lết ngoài đường xin ăn.
Ban đầu, người ta chưa biết thân phận của Bùi Triều Vân, mãi đến khi có kẻ nhận ra nàng ta chính là vị trắc phi tự mình sa ngã của Thất hoàng tử, từ đó nàng ta liền trở thành trò cười trong miệng mọi người, cũng là nơi để họ phát tiết những uất ức hằng ngày.
Hôm ấy, ta tận mắt thấy Bùi Triều Vân bị mấy gã ăn mày nam ở đầu phố tát đến nỗi mặt mày sưng vù.
“Đám tiểu thư quan gia các ngươi thường ngày thì vênh váo, giờ chẳng phải cũng phải cùng chúng ta đi xin cơm sao?”
“Trước kia lão tử còn từng đi xin cơm của ngươi đấy! Khi đó ngươi nói gì nhớ không? Ngươi bảo lão tử phải học chó sủa! Lão tử lúc ấy đã thật sự sủa rồi! Giờ ngươi cũng phải sủa cho ta nghe một tiếng!”
Vài ngày sau, Bùi Triều Vân biến mất.
Mấy tên ăn mày kia cũng biến mất.
Có người báo án tại phủ Kinh Triệu Doãn, nói ở con sông nhỏ ngoài kinh thành nổi lên mấy cỗ t.hi th.ể. Nhưng hung thủ gi.ết người là ai thì mãi vẫn không có manh mối.
Nhìn những bộ ngực bị đâm thủng điên cuồng kia, ta chợt nhớ lại đời trước, Bùi Triều Vân cũng từng như thế, một nhát lại một nhát, hung hăng đâm trường kiếm vào ngực ta.
Ta sớm đã nói với tổ phụ, trong phủ phải tăng gấp ba số thị vệ, ngày đêm tuần tra canh giữ.
Hôm ấy là ngày khánh thọ của Hoàng hậu nương nương, cả nhà ta đều phải tiến cung dự yến, nên đã rút đi quá nửa thị vệ.
Đến lúc ra cửa, tổ phụ đột nhiên choáng váng, đầu óc quay cuồng, chỉ có thể cáo bệnh quay về phủ.
Đám thị vệ kia đã sớm trở về nhà, bao ngày liền căng mình canh gác, khó khăn lắm mới được nghỉ một bữa, tất nhiên không còn thấy bóng dáng ai.
Nửa đêm, cả nhà đều đã yên giấc.
Ta mở to mắt, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chẳng bao lâu, cửa sổ phòng ta bị người khẽ đẩy ra.
Một bóng đen từ cửa sổ nhảy xuống.
Ngay lúc trường kiếm trong tay nàng ta kề sát yết hầu ta, đám thị vệ mà ta đã sớm bố trí trong phòng liền xông ra lập tức bắt gọn.
Trong khoảnh khắc, toàn phủ sáng rực đèn đuốc.
Khi phụ mẫu chạy tới, thị vệ vừa mới giật tấm mặt nạ xuống.
Nhìn chằm chằm gương mặt của Bùi Triều Vân, đối diện với nụ cười quái dị của nàng ta, cuối cùng, ánh mắt phụ mẫu dừng lại trên thanh trường kiếm trong tay nàng ta.
“Ngươi thật sự độc ác đến vậy sao! Nó là tỷ tỷ ruột của ngươi, vậy mà ngươi lại muốn lấy mạng nó!"
“Vừa rồi ngươi còn dám thả mê yên trong phòng chúng ta! Giải quyết xong tỷ tỷ ngươi rồi, ngươi định gi.ết cả chúng ta nữa phải không!”
“Ha ha ha...” Tiếng cười chói tai của Bùi Triều Vân vang lên, đôi mắt nàng ta đỏ ngầu máu: “Các ngươi đều đáng ch.ết! Vì sao? Vì sao ta chỉ muốn làm hoàng hậu mà các ngươi lại không chịu ủng hộ ta!"
“Nếu ta trở thành hoàng hậu, chẳng phải các ngươi cũng sẽ là hoàng thân quốc thích sao! Tại sao, tại sao các ngươi phải đối xử với ta như vậy! Các ngươi căn bản không xứng làm phụ mẫu của ta!"
“Tất cả, tất cả đều là tại Bùi Niệm Ý! Vì sao ta sinh ra lại kém hơn ngươi, vì sao ta phải mãi mãi bị ngươi đè trên đầu! Ta không cam tâm, ta thật sự không cam tâm!”

Bình Luận

0 Thảo luận