Bùi Triều Vân cười đắc ý. “Chuyện đó, không cần tỷ lo. Muội có cách của muội.”
Ta lắc đầu: “Mong là vậy.”
Nàng ta hừ lạnh: “Tỷ cứ chờ xem! Tất cả những ủy khuất và nhục nhã mà tỷ từng bắt ta chịu, ta sẽ trả lại cho tỷ gấp bội!”
Ngày trước khi Bùi Triều Vân xuất giá, phụ mẫu ta vẫn ủ ê lo lắng.
“Nói thật, ta không muốn nữ nhi phải vào cung chịu cảnh tranh đấu, thế nhưng nó lại cố chấp… Ai…”
“Ngày mai đã thành hôn, qua ngày mai rồi sẽ chẳng còn đường quay lại.”
“Chi bằng mà nói, ngay từ khoảnh khắc Hoàng thượng ban hôn đã chẳng còn đường lùi nào rồi?”
Ta vỗ nhẹ lưng mẫu thân, an ủi đôi phần: “Cha nương, Triều Vân đã chẳng đoái hoài gì đến an nguy gia môn mà một mực hành động theo ý mình, hai người có dài ngắn than vãn cũng vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mu-i-mu-i-n-ng-y-ch-mu-n-l-m-ho-ng-h-u&chuong=3]
Hôn sự này đã không còn đường thoái lui, nay triều cục chao đảo, để bảo toàn tính mạng cả nhà, tốt hơn hết là sớm tính kế.”
Ai mà chẳng biết long thể Hoàng đế ngày càng suy yếu, các hoàng tử đều đã ngấp nghé dòm ngó.
Tranh đoạt ngôi vị đã ngầm chuẩn bị từ lâu, cuối cùng ai có thể cười đến tận cùng, còn chưa thể đoán định.
Nhà ta xưa nay không tham dự loại tranh đấu này, vậy mà chỉ vì Bùi Triều Vân, chúng ta bị lôi kéo xuống vũng nước đục, cũng đành phải nghĩ cách vãn hồi.
Dù ta có ký ức của kiếp trước, biết Thất hoàng tử cuối cùng sẽ thắng trong cuộc tranh đoạt nhưng ta cũng rõ, sau khi hắn lên ngôi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gia tộc ta.
Dù là để báo thù hay để bảo toàn người nhà, kiếp này ta nhất định phải dốc hết sức ngăn hắn đăng cơ.
Phụ mẫu ta bao năm đứng vững nơi triều đình, cho dù đã mất binh quyền thì vẫn còn giữ được thánh sủng, họ đâu phải kẻ hồ đồ.
Khi biết chuyện đã không thể cứu vãn, bọn họ chỉ suy tư một hồi rồi bất đắc dĩ cất lời: “Theo con, bây giờ nên tính thế nào?”
Ta mặt không biểu cảm: “Chỉ có cách đưa Bùi Triều Vân ra khỏi tộc phổ, từ nay về sau, không còn là người của Bùi gia nữa.”
Phụ mẫu thương yêu chúng ta, vốn đối đãi với ta và Bùi Triều Vân chẳng hề thiên lệch.
Khi thốt ra lời ấy, ta đã sớm chuẩn bị sẵn sẽ bị trách là “lạnh lùng vô tình”.
Nào ngờ, phụ mẫu chỉ khẽ sững sờ, dùng ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn ta.
“Niệm Ý, con… con bé có chỗ nào đắc tội với con ư?”
Ta lắc đầu.
“Không hề. Cha nương, con làm vậy tất cả cũng chỉ để giữ mạng cho cả nhà chúng ta.”
“Triều Vân đã quyết tâm, cho dù chúng ta có giữ lại, nàng ta cũng sẽ vì gả vào phủ Thất hoàng tử mà lôi cả nhà ta vào cùng chịu vinh nhục.”
“Vậy thì, chi bằng thành toàn cho nàng ta.”
4
Lúc này tổ phụ cũng lên tiếng: “Báo ứng! Quả thực là báo ứng! Bùi Triều Vân quá ngu xuẩn, nếu còn mềm lòng với nó ắt sẽ hại cả nhà ta!”
Phụ mẫu ta hít sâu một hơi. May thay, cuối cùng họ chọn tin tưởng ta và tổ phụ.
“Lời con nói chúng ta đều hiểu. Nhưng dẫu sao muội muội con cũng là cốt nhục thân sinh của chúng ta…”
“Thôi vậy. Nó đã chẳng đoái hoài gì đến gia tộc, chúng ta cũng không cần phải bận lòng vì nó nữa. Nghe theo con, ngày mai liền gạch tên nó khỏi tộc phổ.”
Ta khẽ gật đầu: “Cha nương chịu tin con, thế là đủ.”
Ta vốn chưa từng bôi nhọ Bùi Triều Vân. Phụ mẫu lại nhìn nàng ta lớn lên từ nhỏ lẽ nào họ không rõ tính nết nàng ta ra sao.
Họ biết nàng ta từ bé tâm cao khí ngạo, cũng biết nàng chưa từng coi trọng tình thân gọi là máu mủ này.
Họ từng giống ta, ôm ảo vọng rằng một ngày nào đó nàng sẽ quay đầu.
Nhưng nay giống như ta, họ cũng đã hoàn toàn mất hết hi vọng.
Về phần tổ phụ, ông coi trọng hưng suy vinh nhục của gia tộc, tuyệt đối không thể vì một hạt cát mà làm hỏng cả nồi cơm.
Dù đã đưa Bùi Triều Vân ra khỏi tộc phổ nhưng dù sao cũng là chất nữ ruột thịt, ông vẫn để lại cho nàng một phần của hồi môn không nhỏ.
Ngày nàng xuất giá, thân phận chỉ là trắc phi nên chỉ được khoác hồng y.
Thất hoàng tử không đích thân tới nghênh đón.
Trong tiếng trống rộn ràng, Bùi Triều Vân hớn hở bước lên hoa kiệu.
Phụ mẫu ta đỏ hoe mắt tiễn nàng đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận