Không ít đại thần trong triều đã dâng tấu, thỉnh Hoàng đế sớm định ngôi Thái tử. Ông được cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai vị: Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử.
Tứ hoàng tử tuy không phải đích xuất nhưng là trưởng tử, vốn đáng lẽ sẽ có nhiều người ủng hộ hơn. Thế nhưng Thất hoàng tử nhiều năm nay lôi kéo bè đảng, đến nay đã có một nửa triều thần đứng về phía hắn.
Hoàng đế vẫn chưa từng tỏ rõ thái độ, ngày ngày chỉ thấy mày nhíu chẳng giãn.
Mãi cho đến một hôm, ta vào ngự thư phòng thăm ông, lại mang theo thần y ở ngoài cung đến giúp Hoàng đế xoa bóp, giải tỏa mệt mỏi.
Ông bỗng mở mắt, hỏi ta nghĩ thế nào về chuyện này.
Ta đã sớm biết, một ngày nào đó, ông nhất định sẽ hỏi ta câu hỏi này.
Từ sau khi đại ca ta trở về, Hoàng đế gia phong cho huynh ấy rồi lại thu hồi binh quyền, phủ ta đến nay vẫn không có thực lực quân sự trong tay.
Nhưng tổ phụ ta đã là lão thần ba triều, trong triều có vô số người ít nhiều có giao tình với nhà ta. Nếu nhà ta công khai đứng về một phe, tất sẽ đem lại không ít trợ lực cho vị hoàng tử ấy.
Tất nhiên, ta tuyệt đối không mong Thất hoàng tử đăng cơ.
Nhưng lúc này, câu trả lời ta có thể đưa ra, chỉ có một.
“Phụ hoàng, đây không phải việc nhi thần nên can dự. Toàn phủ chúng thần đều mong Hoàng thượng long thể an khang."
“Biên cương nay đã bình ổn, sau bao năm chinh chiến, khắp bốn biển đều yên, muôn dân trong thiên hạ đều mong được cùng Hoàng thượng hưởng cảnh thịnh thế này."
“Phụ hoàng nhân tâm, thánh minh, có được một minh quân như vậy, thật là phúc phận của Giang quốc!”
Hoàng đế nhìn ta sâu xa.
“Vậy, ý của con là nên lập Tứ hoàng tử làm Thái tử?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mu-i-mu-i-n-ng-y-ch-mu-n-l-m-ho-ng-h-u&chuong=10]
Bách tính Giang quốc đã chán ghét binh đao, không cần một vị hoàng đế hiếu chiến như Thất hoàng tử?”
Quả thực, ta đã kín đáo gợi nhắc Người rằng Tứ hoàng tử nhân đức, có thể đem đến cho trăm họ vốn mỏi mệt vì chiến tranh một đời thái bình.
Nhưng ta vẫn lắc đầu.
“Phụ hoàng, nhân đức hay dũng mãnh, điều trọng yếu nhất vẫn là phẩm tính của vị hoàng tử đó."
“Chư vị tiên đế gầy dựng nên giang sơn này, ắt cũng chẳng mong phụ hoàng trao gửi giang sơn cho kẻ chẳng xứng đáng.”
Hoàng thượng mỉm cười khẽ.
“Trẫm biết rồi.”
13
Ngày hôm sau, Hoàng đế liền gọi Tứ hoàng tử theo mình đi tế tổ nhưng lại không hề gọi Thất hoàng tử.
Quần thần lập tức xôn xao.
Ai mà chẳng biết, từ xưa đến nay, trước khi lập Thái tử, các đời Hoàng đế đều sẽ đưa người kế vị đi tế tổ?
Ngay khi văn võ bá quan đang chuẩn bị chúc mừng Tứ hoàng tử, Hoàng đế lại sớm bãi triều, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện lập trữ.
Cả triều đình đều mơ hồ.
Người càng mơ hồ hơn chính là Thất hoàng tử.
Hắn không hiểu rốt cuộc phụ hoàng có ý gì đây?
Dù thế nào đi nữa, cho dù hiện tại Hoàng đế chưa lập Tứ hoàng tử làm Thái tử thì cơ hội của hắn cũng đã hết sức mong manh.
Hai ngày sau, Thất hoàng tử mắt đỏ hoe, dẫn người tiến hành bức cung.
Mẫu quốc của Nhiếp Linh Nhi – Bái quốc cũng khởi binh tạo phản.
Hoàng cung bị vây chặt, Hoàng đế dường như đã không còn rảnh tay xử lý Bái quốc, giang sơn Giang quốc đã mất liên tiếp bảy tòa thành.
Đám tử sĩ mà Thất hoàng tử nuôi dưỡng công kích suốt một ngày một đêm ngoài hoàng cung, cuối cùng phá được cung môn.
Hắn đứng trước Kim Loan điện.
“Phụ hoàng! Nhi thần cũng là bất đắc dĩ mới phải khởi binh tạo phản, nhi thần tuyệt đối không muốn làm phụ hoàng bị thương!"
“Chỉ là Tứ ca nhu nhược hôn ám, thật sự không đáng để làm Thái tử, xin phụ hoàng hãy nghĩ lại!”
Bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.
Hắn dẫn quân bước vào Kim Loan điện nhưng lại bị thị vệ đại nội một đao kề sát cổ.
14
Ngày hôm sau, Hoàng đế gọi Tứ hoàng tử theo mình đi tế tổ, nhưng tuyệt nhiên không hề triệu Thất hoàng tử.
Quần thần lập tức xôn xao.
Ai mà chẳng biết, từ xưa đến nay, trước khi lập Thái tử, các đời Hoàng đế đều sẽ đích thân đưa người kế vị đi tế tổ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận