Việc Bùi Triều Vân chưa cưới đã mang thai, trong kinh sớm truyền khắp ngõ.
Nàng ta không biết xấu hổ thì thôi, nhưng Bùi gia chúng ta nào chịu nổi nhục nhã ấy.
Lúc tổ phụ bảo phụ mẫu gạch tên nàng khỏi gia phả, ông cũng đã nói rõ: từ nay, Bùi gia không còn đứa con gái ấy nữa.
Bởi vậy, cho dù nàng bị cả kinh thành cười chê, Bùi gia lại được xem như “thoát nạn”.
Huống hồ, ta vẫn còn là tấm gương sống, khiến không ít người khen ngợi gia phong nghiêm cẩn, chỉ trách Bùi Triều Vân mặt dày không biết liêm sỉ mà thôi.
9
Bởi vì Bùi Triều Vân cũng là Hoàng thượng ban hôn, nên cho dù Thất hoàng tử có chán ghét nàng ta thế nào, trong buổi yến tiệc hôm nay, hắn vẫn phải dẫn nàng ta theo cùng dự.
Giữa những ánh mắt khinh miệt, giễu cợt từ khắp nơi, Bùi Triều Vân bụng lớn vượt mặt, mặt mày tái nhợt nhưng vẫn không quên ném về phía ta cái nhìn oán độc.
Ngay sau đó là màn yết kiến của sứ thần phiên quốc.
Ánh mắt ta dừng chặt trên một nữ tử vận áo xanh, thoạt nhìn yếu ớt như không có xương cốt. Nàng ta cười khẽ, có chút rụt rè, quỳ xuống yết kiến mà chẳng dám ngẩng đầu.
“Đây là vật gì, sao trẫm chẳng thấy có điểm trân quý?”
Đó là một bức sơn hà đồ, không ai nhận ra chỗ kỳ diệu.
Nữ tử run rẩy, hai tay nâng họa quyển, giọng đầy khẩn trương: “Hoàng thượng, diệu dụng bức họa này ẩn tàng huyền cơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/mu-i-mu-i-n-ng-y-ch-mu-n-l-m-ho-ng-h-u&chuong=7]
Trên đó có cơ quan, một khi kích phát sẽ tỏa hương dìu dịu, giúp kéo dài tuổi thọ.”
Hoàng đế xem hồi lâu, dứt khoát vung tay: “Ngươi lại đây, chỉ cho trẫm xem.”
Thông thường Hoàng đế sẽ không dễ để người khác tiến gần. Nhưng nữ tử này nhìn qua tay trói gà không nổi, nên ông ta cũng lơi lỏng cảnh giác.
Nàng ta từ từ tiến lên, dừng lại cách Hoàng đế chừng năm bước. Đột ngột, ngón trỏ bàn tay phải vốn định chỉ vào bức họa lại rụng xuống đất như bắp ngô chín bị bẻ gãy.
Ngay sau đó, từ khớp ngón tay lộ ra một lưỡi dao mảnh, lóe sáng hàn quang.
“Cẩu hoàng đế! Hôm nay chính là ngày ch.ết của ngươi!”
Ánh mắt nàng ta chợt hóa sắc lạnh, thân hình mềm mại trong nháy mắt biến thành một bóng đen lao vút đi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả thị vệ thân cận cũng chưa kịp phản ứng.
Nhưng ta đã sớm dự liệu hết thảy.
Ta dốc toàn lực lao tới. Dù không biết võ công, nhưng lấy máu thịt ngăn cản nữ tử kia thì vẫn có thể.
Nàng ta hiển nhiên chuẩn bị sẵn, lập tức tung một cước đá mạnh vào bụng ta.
Trước khi đến đây, ta đã mặc kim ti tằm y tổ truyền, có thể hóa giải phần lớn tổn thương.
Dù đau đớn kịch liệt, nhưng không chí mạng.
Ta cắn răng xông lên, mặc cho từng cú đánh giáng xuống, vẫn liều ch.ết ôm chặt lấy nàng ta.
Toàn thân đau đớn, nhưng nghĩ đến Hoàng đế nhân minh, thiên hạ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, ta không thể để sóng gió nổi lên, khiến Thất hoàng tử thừa cơ gây đại loạn, sinh linh đồ thán.
Hơn nữa, Hoàng đế còn sống chính là chỗ dựa vững chắc nhất của toàn gia ta.
Bị ta gắng sức kìm hãm, thời gian chậm lại, nữ tử kia bất lực, cuối cùng giơ dao nhọn chĩa thẳng về phía ta.
Ngay khi lưỡi dao sắp đâm xuống đỉnh đầu, thị vệ của Hoàng đế đã kịp xông tới.
Một nhát kiếm chém phăng bàn tay phải của nữ tử.
“Aaaa!”
Tiếng thét thảm thiết xé gan ruột vang lên, nàng ta bị áp giải đi.
Hoàng đế giận dữ tột cùng, lập tức hạ lệnh nghiêm hình thẩm vấn.
Rồi ông lại nhìn về phía ta: “Đại ca ngươi ngoài tiền tuyến giữ gìn sơn hà cho trẫm, còn ngươi trong điện hộ giá cứu mạng trẫm. Phủ Ninh Quốc công, quả nhiên nhất môn trung liệt! Người đâu, ban kim bài miễn tử cho phủ Ninh Quốc công!”
“Vì báo đáp ân cứu mạng, trẫm sẽ thu ngươi làm nghĩa nữ. Từ nay về sau, ngươi chính là Chiêu Dương công chúa.”
Khắp điện đồng loạt bái chúc: “Chúc mừng phủ Ninh Quốc công, chúc mừng Chiêu Dương công chúa!”
Trong yến hội hôm nay, ta đã trở thành công chúa được vạn chúng chú mục.
Còn Bùi Triều Vân chỉ có thể co ro trong góc tối, đầy căm hận dõi nhìn tất cả.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận