Hắn gỡ tay nàng ra một cách thô bạo, nghiến răng nói:
"Tang Uẩn Linh, ngươi thật sự không sợ ta giết ngươi sao?"
Lúc này Tang Niệm mới kịp phản ứng lại, một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi lăn xuống trán nàng.
"Hóa ra ngươi có đến hai bộ mặt à?"
Tạ Trầm Chu: "Hừ."
Trong nguyên tác, Tạ Trầm Chu là một kẻ yếu đuối đến mức ai cũng có thể giẫm đạp. Vậy mà bây giờ hắn lại có thể dùng tay không bóp nát sọ một con yêu thú.
Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào rồi?
Tang Niệm không biết.
Nàng chỉ biết rằng, khả năng nàng bị hắn giết là rất cao.
Tạ Trầm Chu quan sát vẻ mặt biến hóa liên tục của nàng. Hắn bước lên một bước, cúi đầu nhìn nàng, nụ cười trên môi chẳng hề chạm đến đáy mắt:
"Sao không nói gì nữa?"
Tang Niệm lảo đảo lùi về phía sau, nàng thở dài:
"Dù sao thì ta cũng không đánh lại ngươi, nếu ngươi muốn giết ta thì ta có thể làm gì đây?"
Hắn từng bước ép sát:
"Vậy nghĩa là, ngươi đồng ý để ta giết ngươi?"
Một chân Tang Niệm đã giẫm xuống dòng nước, những viên đá cuội dưới đáy trơn nhẵn khiến nàng đứng không vững:
"Ta có thể không đồng ý không?"
Tạ Trầm Chu tiếp tục tiến tới:
"Không thể."
Tang Niệm lại nói:
"Vậy chúng ta có thể lên bờ trước không? Nếu không, có một cái xác trôi trên sông sẽ khiến người ta không dám bắt cá mất."
Tạ Trầm Chu nhướng mày:
"Không thể."
Tang Niệm nổi giận:
"Hôm nay ta nhất định phải chết trên bờ mới được!"
Nàng dùng hết sức đẩy hắn ra.
Không ngờ hắn vẫn đứng im tại chỗ, còn nàng thì lại trượt chân, trong giây lát cả người mất thăng bằng.
Ngay khoảnh khắc Tang Niệm sắp ngã xuống nước thì có một bàn tay đột nhiên túm lấy cổ áo nàng.
Tang Niệm hoảng hốt ngẩng đầu.
Là Tạ Trầm Chu.
Nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ngay sau đó, hắn lại khẽ nhếch môi, chậm rãi nới lỏng từng ngón tay.
"Bõm."
Tang Niệm rơi thẳng xuống dòng nước, bọt nước lập tức bắn lên tung tóe.
Cũng may dòng nước không quá sâu, chỉ ngập đến eo nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=10]
Sau vài giây chới với, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tạ Trầm Chu.
Hắn đứng từ trên cao, cúi xuống nhìn nàng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hứng thú.
Thấy dáng vẻ chật vật của nàng, ánh mắt hắn thoáng hiện một tia thích thú rồi hắn đột nhiên bật cười.
Giọng cười trong trẻo như tiếng băng vụn va vào vách đá, vang xa trên mặt nước.
Tang Niệm: "…"
Đồ thần kinh.
Nàng nghiến răng ken két, nhân lúc hắn không để ý, nàng bất ngờ vươn tay túm lấy cổ chân hắn rồi kéo mạnh xuống.
"Bõm!"
Mặt nước vừa lắng xuống lại cuộn lên dữ dội thêm lần nữa.
Tạ Trầm Chu đứng dậy từ trong làn nước, hắn đưa tay lau mặt rồi nhìn Tang Niệm với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Tang Niệm cong môi nở một nụ cười tươi:
"Ồ, sao ngươi không cười nữa? Hay là ngươi vốn không thích cười?"
Sắc mặt Tạ Trầm Chu tối sầm lại, hắn đột ngột vươn tay siết chặt cổ nàng.
Tang Niệm thở dài, nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn rồi bất đắc dĩ nói:
"Đừng nghịch ngợm nữa, Tạ Trầm Chu, ngươi không giết được ta đâu."
Chẳng lẽ hắn nghĩ đống pháp bảo hộ thân của nàng chỉ để trưng cho đẹp chắc?
Tạ Trầm Chu vẫn lạnh lùng nhìn nàng.
Giữa lúc hai người đang giằng co, một âm thanh trầm thấp bỗng vang lên từ dưới nước:
"Mỹ nhân à… Các ngươi đang chơi trò gì thế? Có thể cho ta tham gia không?"
Tang Niệm: "?"
Làn nước dưới chân đột nhiên sôi lên, từng chuỗi bong bóng khí ùng ục nổi lên mặt nước.
Ngay giây tiếp theo, một nam tử mặt mũi bầm dập chậm rãi nổi lên với một tư thế vô cùng kỳ quái.
Hắn ta mặc một bộ trường bào màu hồng rách tả tơi, miệng ngậm chặt một con cá da trơn đang kinh hoàng giãy giụa. Hắn ta đưa một tay vuốt mái tóc ướt sũng trên trán, khóe môi nhếch lên đầy yêu mị, nhìn chằm chằm vào Tạ Trầm Chu và Tang Niệm:
"Thì ra các ngươi thích chơi dưới nước. Nếu vậy, chắc chắn hai người cũng sẽ thích một yêu quái hệ Thủy đẹp trai phong lưu như ta đây, đúng không?"
Tạ Trầm Chu: "…"
Tang Niệm hít một hơi lạnh:
"Con quỷ nước này chui từ đâu ra vậy?"
"Ngươi nói năng cẩn thận một chút."
Nam tử mặc hồng y có vẻ là một yêu quái hệ Thủy, hắn ta lập tức ném con cá đang giãy giụa đi rồi tự vả mình hai cái, sau đó bực bội nói:
"Ta là yêu quái mang trong mình dòng máu hoàng tộc cao quý chứ không phải loại vong hồn dã quỷ không rõ lai lịch đâu nhé."
Tang Niệm kéo Tạ Trầm Chu chạy thẳng lên bờ, không thèm ngoảnh đầu lại lấy một lần:
"Mau đi thôi, lỡ hắn muốn tìm người thế mạng thì sao!"
Nam tử mặc hồng y gào lên đầy giận dữ:
"Ta đã nói ta không phải quỷ rồi mà!"
Nói xong, hắn ta lập tức bay vút lên phía trước chắn ngang trước mặt hai người, cười lạnh:
"Ta cực khổ lắm mới bắt được các ngươi mà muốn chạy à? Đừng có mơ!"
Tang Niệm kinh ngạc:
"Thì ra là ngươi!"
"Hừ, ta đã cắt đuôi toàn bộ đám người đuổi theo rồi."
Hắn ta vừa nói vừa chậm rãi thè lưỡi ra, liếm quanh khóe môi một vòng, rồi nhìn về phía Tạ Trầm Chu bằng một ánh mắt đầy tình ý:
"Sẽ không có ai quấy rầy đêm xuân của chúng ta đâu."
Tang Niệm không nhịn nổi mà đưa tay che mắt.
Cái cảnh tượng này... Thật sự khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Nam tử mặc hồng y thấy động tác của nàng thì nụ cười càng thêm phóng túng:
"Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng vội. Ca ca xong việc với hắn rồi sẽ đến cưng chiều ngươi."
"Hay là…" Hắn ta đột nhiên tỏ ra phấn khích: "Ngươi muốn chơi cùng hắn sao? Quá tuyệt vời! Ba người chơi mới vui! Ta muốn ngủ ở giữa!"
Tang Niệm: "…"
Nàng thật sự muốn tát hắn ta một cái nhưng lại sợ hắn ta sẽ lại thè lưỡi ra liếm tay nàng.
Nàng quay sang hỏi Tạ Trầm Chu:
"Ta muốn đánh người, còn ngươi?"
Vẻ mặt Tạ Trầm Chu không cảm xúc:
"Hắn không phải người."
"Ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, đừng làm chuyện vô ích."
Nam tử mặc hồng y móc một con dao nhỏ từ trong ngực ra, hắn ta chậm rãi liếm lên lưỡi dao rồi nở một nụ cười kỳ quái:
"Con dao này của ta có kịch độc. Nếu ta lỡ tay làm các ngươi bị thương thì…"
Hắn ta còn chưa nói hết câu thì khóe môi đột nhiên co giật, toàn thân run rẩy một cách dữ dội như bị sét đánh.
"Bịch."
Hắn ta ngã lăn ra đất.
Tang Niệm/Tạ Trầm Chu: "…"
Hắn ta bị điên à?
Tay chân hắn ta vẫn đang co giật không ngừng, Tang Niệm hiểu rõ tầm quan trọng của đòn chí mạng nên nàng lập tức lấy một cây chùy răng sói dài ba mét từ trong túi trữ vật ra.
Nam tử mặc hồng y: "!"
Hắn ta run rẩy lật người, cố gắng bò đi.
"Ngươi tưởng ta dành cả nửa tháng chỉ để tập thể dục nhịp điệu chắc?"
Tang Niệm nhấc cây chùy lên, nở một nụ cười gian ác:
"Lần sau nhất định? Đồ chơi trong trướng? Ba người vui vẻ?"
Giây tiếp theo, một tiếng hét thảm thiết vang lên phá tan màn sương sớm khiến vô số chim chóc hoảng sợ bay đi.
Tiếng gào thét kéo dài rất lâu, cho đến khi có mấy giọng nói kinh ngạc vọng đến từ không xa.
"Dừng tay!"
"Cô nương kia, xin hãy buông tha cho yêu quái yếu ớt này!"
"Đúng vậy! Hành vi của cô quá tàn nhẫn rồi!"
Tang Niệm nghe thấy có người gọi thì quay đầu nhìn.
Ánh mắt nàng vô tình lướt qua mấy người đang đứng ven đường.
Đó là hai thiếu nữ và một thiếu niên, y phục tung bay trong gió, bên hông cả ba người đều đeo lệnh bài khắc ba chữ "Tiêu Dao Tông".
Nhìn dáng vẻ xuất chúng và cả ánh mắt ba phần lạnh nhạt bốn phần xa cách của vị thiếu niên kia đi.
Trực giác mách bảo Tang Niệm rằng, đây chính là nam nữ chính mà nàng đã mong chờ bấy lâu nay!
Chỉ là…
Nàng cúi nhìn nam tử mặc hồng y dưới chân, khuôn mặt hắn ta sưng húp như đầu heo. Sau đó, nàng lại nhìn lướt qua cây chùy răng sói trong tay rồi ngước lên nhìn ba người mang vẻ mặt đầy thương xót phía trước. Tang Niệm đột nhiên cảm thấy tình huống hiện tại có gì đó sai sai.
Quả nhiên, ba người kia nhanh chóng bay đến chắn trước mắt nam tử mặc hồng y, rồi nhìn về phía Tang Niệm với ánh mắt đầy cảnh giác:
"Xin ngươi đừng tiếp tục đánh tên yêu quái trông hơi bỉ ổi này nữa!"
Tang Niệm: "…"
Tỉnh lại đi!
Người mà các ngươi vốn nên cứu là ta!
Là ta mới đúng!
-----+++-----
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận