Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGHE NÓI SAU KHI CHẾT TA THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA PHẢN DIỆN

Chương 13: Đáng ghét, mọc ra đi mà!

Ngày cập nhật : 2025-05-01 14:59:41
Khi trở lại phủ Thành chủ thì trời đã tối mịt.
Tang Niệm không kịp dỗ dành Xuân Nhi, người đang khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem mà vội vàng mang quần áo sạch đến suối nước nóng, kỳ cọ tắm rửa suốt ba canh giờ.
Cho đến khi trên người hoàn toàn không còn chút mùi máu nào, nàng mới hài lòng lên giường. Nàng vừa mới chạm đầu vào gối đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa thì mặt trời đã lên cao.
Tang Niệm trở mình, định ngủ nướng thêm một lát. Nhưng khi vừa mở mắt ra, nàng đã lập tức đối diện với một đôi mắt sưng húp như hai trái đào ngay cạnh giường.
Cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức tan biến sạch sẽ.
Nàng bật dậy như lò xo, định hét lên gọi người.
Xuân Nhi sụt sịt, vẻ mặt đầy ấm ức:
"Tiểu thư, là ta đây."
Tang Niệm đặt tay lên ngực, cố gắng an ủi trái tim đang đập thình thịch của mình:
"Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta bị ngươi dọa chết mất."
Xuân Nhi dụi mắt, cúi đầu đầy ấm ức.
Tang Niệm: "Ngươi ngồi đây canh ta cả đêm à?"
Xuân Nhi: "Ta sợ người lại bị bắt đi mất..."
Tang Niệm không biết làm gì với nàng ấy, thở dài một hơi rồi dang tay ôm lấy nàng ấy:
"Được rồi, ta đã không sao nữa rồi. Ngươi yên tâm đi."
Xuân Nhi bĩu môi, lẩm bẩm trách móc:
"Tất cả là tại Tạ Trầm Chu! Thành chủ nói người bị yêu quái bắt là vì cứu hắn. Hắn đúng là hồ ly tinh, chắc đã hại không ít người rồi!"
"Hồ ly tinh cái gì mà hồ ly tinh." Tang Niệm bật cười, gõ nhẹ lên đầu nàng ấy: "Chuyện này không liên quan đến Tạ Trầm Chu, vốn tên yêu quái đó đã nhắm vào ta ngay từ đầu rồi."
Ừm, ít nhất thì, theo nguyên tác thì lẽ ra nó nên nhắm vào nàng.
Xuân Nhi lau nước mắt, lẩm bẩm oán trách thêm vài câu rồi chợt nhớ ra điều gì đó, vui vẻ nói:
"Trưa nay Thành chủ sẽ mở tiệc đãi các thiếu hiệp của Tiêu Dao Tông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=13]

Trong phủ náo nhiệt lắm!"
Tang Niệm vỗ trán.
Suýt nữa quên mất mấy người Văn Bất Ngữ.
Nàng lập tức nhảy xuống giường:
"Nhanh lên, sắp muộn rồi. Mau giúp ta rửa mặt, ta phải đến dự tiệc!"
Sau khi chỉnh trang xong xuôi, Tang Niệm bước ra ngoài.
Phòng của Tạ Trầm Chu đối diện vẫn im lặng như cũ, dường như bên trong không có ai.
Nàng cắn nhẹ môi dưới, cảm thấy hơi phiền muộn.
Theo nguyên tác, vốn Tạ Trầm Chu không có tư cách tham dự yến tiệc, hắn vẫn luôn bị nhốt trong phòng.
Đến tối, hắn sẽ nhân lúc mọi người sơ suất mà bỏ trốn.
Phủ Thành chủ đã lùng sục khắp nơi suốt ba ngày nhưng vẫn không tìm thấy hắn.
Khi họ gần như sắp từ bỏ thì hắn lại đột nhiên tự quay về.
Tang Uẩn Linh vô cùng tức giận, cho rằng hắn cố tình đùa giỡn nàng ta.
Vậy nên, hắn đã bị nàng ta tra tấn đến mức gần như chỉ còn nửa cái mạng.
Nhóm Tô Tuyết Âm vừa cảm thấy không đành lòng vừa càng căm ghét Tang Uẩn Linh nên mới viện cớ đưa Tạ Trầm Chu về Tiêu Dao tông.
Mà bây giờ…
Tang Niệm không chắc chắn lắm, nhưng nếu tối qua đã thỏa thuận xong xuôi rồi thì có lẽ Tạ Trầm Chu sẽ không trốn đi nữa đâu nhỉ?
Nàng do dự vài giây rồi quay người bước thẳng đến trước cửa phòng hắn, giơ tay gõ ba cái.
Chẳng bao lâu sau, giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên vang lên từ bên trong:
"Có chuyện gì?"
Tang Niệm: "Ngươi rảnh không?"
Tạ Trầm Chu: "Chuyện gì?"
Tang Niệm: "Ta đưa ngươi đi dự tiệc."
Người bên trong im lặng một lúc rồi lên tiếng:
"Ta không nhận được thiệp mời, cảm ơn."
"Ta đang mời ngươi đây này?" Tang Niệm gõ gõ cửa, giọng nói trong trẻo: "Đi thôi, đến trễ là không còn nhiều món ngon đâu."
Lần này, sự im lặng bên trong càng kéo dài hơn.
Cuối cùng, Tạ Trầm Chu nói:
"Không đi."
Tang Niệm không yên tâm, dặn dò:
"Vậy ngươi cứ ở yên đây, đừng đi đâu cả."
"… Được."
Tang Niệm quay đầu rời đi, nhưng cứ đi được mấy bước lại không nhịn được mà ngoảnh lại nhìn một lần.
Đợi đến khi tiếng bước chân nàng hoàn toàn biến mất, Tạ Trầm Chu mới chậm rãi đi đến bàn trà rồi ngồi xuống. Hắn nhìn về phía hư không, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý:
"Còn không ra?"
Không khí xung quanh bỗng gợn sóng như mặt nước bị khuấy động, hai con quạ đen đột nhiên bay ra từ đó.
Trong chớp mắt, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, hai con quạ đáp xuống đất, hóa thành hai nam tử trẻ tuổi.
Họ đều mặc y phục đen giống nhau, bên má trái có một mảng hình xăm lớn, sắc mặt lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ hãi.
Tạ Trầm Chu vẫn giữ dáng vẻ lười nhác như cũ, khẽ nhếch môi:
"Bây giờ mới tìm được ta. Xem ra Tu La điện càng ngày càng kém cỏi rồi."
Sắc mặt hai nam tử kia thoáng thay đổi, lập tức quỳ xuống, trầm giọng nói:
"Thuộc hạ làm việc bất lực, xin Thiếu chủ trách phạt."
Nụ cười của Tạ Trầm Chu dần tắt lịm.
Hắn im lặng một lát rồi lên tiếng, giọng nói lạnh đến thấu xương:
"Tôn chủ cũng biết ta ở đây rồi?"
"Là Tôn chủ cảm nhận được linh lực của ngài dao động nên cố ý cử bọn thuộc hạ đến tìm ngài."
Tạ Trầm Chu không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ khẽ day trán:
"Bỏ đi."
Hắn đứng lên, giọng điềm tĩnh:
"Quay về Tu La điện."
Hai nam tử đang quỳ dưới đất liếc nhìn nhau rồi cẩn thận lên tiếng:
"Thiếu chủ, ngài chưa thể đi được. Tôn chủ có lệnh, ngài…"
"Ngài phải ở lại bên cạnh Tang Uẩn Linh."
Ánh mắt Tạ Trầm Chu chợt sắc bén như lưỡi dao:
"Ngươi nói gì?"
Cả hai lập tức run lên, đầu gần như sắp chạm đất:
"Tang Uẩn Linh có một mảnh vỡ của thần khí Côn Sơn Ngọc trong người. Nàng ta vốn phải chết yểu, có thể sống đến bây giờ là hoàn toàn nhờ vào sức mạnh của thần khí."
"Tôn chủ muốn ngài ở lại bên cạnh nàng ta, bằng mọi giá phải lấy được mảnh vỡ đó."
Tạ Trầm Chu im lặng.
Rất lâu sau, hắn hỏi:
"Ngoài chuyện này, Tôn chủ còn dặn điều gì khác không?"
Hai người kia đáp:
"Tôn chủ còn nói, ngoại trừ Tang Uẩn Linh, toàn bộ Tang gia đều có thể c/h/ế/c, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của ngài."
Tạ Trầm Chu khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng nói thản nhiên:
"Hiểu rồi."
"Thuộc hạ cáo lui."
Những làn sóng trong không khí lại gợn lên lần nữa, bóng dáng hai người kia dần tan biến, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn.
Ánh nắng rực rỡ buổi trưa xuyên qua khung cửa sổ, hàng ngàn hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong cột sáng vàng óng.
Tạ Trầm Chu vươn tay chạm vào luồng sáng đó, khóe mắt khẽ cong lên thành một độ cong tuyệt đẹp.
"Toàn bộ đều có thể c/h/ế/c sao?"
*
Yến tiệc tạ ơn được tổ chức tại thủy tạ trong vườn.
Thủy tạ không có cửa sổ mà chỉ dùng những tấm màn lụa mỏng nhẹ làm vách ngăn. Hiện tại, tất cả màn lụa đều đã được vén lên, khung cảnh bên ngoài hiện ra một cách trọn vẹn.
Mặt hồ xanh biếc gợn sóng lăn tăn, ở giữa còn có một đình hóng gió, nơi có hơn mười nhạc sư đang tấu khúc.
Tiếng sáo trúc du dương hòa cùng điệu múa uyển chuyển của các vũ cơ dị vực trong những bộ y phục sặc sỡ, eo thon uyển chuyển, bước chân khẽ khàng.
Tang Niệm nhìn đến không chớp mắt, cầm đũa trên tay một lúc lâu mà vẫn chưa gắp lấy một món nào.
Tang Kỳ Ngôn vừa trò chuyện với Văn Bất Ngữ một cách vui vẻ vừa để ý dáng vẻ ngơ ngẩn của nàng, hắn ta không nhịn được mà bật cười, đứng dậy mang một phần thịt cua đã lột sạch đến cho nàng.
Khi đến gần hơn, hắn ta mới nghe thấy nàng đang lẩm bẩm điều gì đó.
Hắn ta nghiêng tai lắng nghe.
Nàng đang nói…
"Đáng ghét, mọc ra đi mà!"
Tang Kỳ Ngôn: "?"
Tang Kỳ Ngôn: "Cái gì mọc ra?"
Tang Niệm hoàn hồn, đáp:
"Không có gì, muội nói bừa thôi."
Hắn ta đặt phần thịt cua xuống rồi dịu dàng nói:
"Ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi."
Tang Niệm vội vàng gật đầu.
Nàng vùi đầu ăn hai miếng cơm rồi bỗng nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nâng chén trà lên, hào sảng nói:
"Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây là để cảm ơn các vị thiếu hiệp của Tiêu Dao Tông đã cứu mạng ta!"
"Ta xin lấy trà thay rượu, kính các vị một ly!"
Sơ Dao bĩu môi:
"Trà thì có gì ngon, muốn uống thì uống rượu ấy."
Tang Niệm đập bàn:
"Vậy uống rượu!"
Sơ Dao cũng đập bàn:
"Mang rượu lên!"
Tang Kỳ Ngôn nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nghiêm mặt nói:
"Niệm Niệm."
Tang Niệm lập tức im thin thít.
Sơ Dao không chút nể nang, cười nhạo nàng:
"Ngươi lớn thế rồi mà còn bị ca ca quản thúc, ai không biết còn tưởng ngươi là trẻ mới lên ba tuổi đấy."
Vừa dứt lời, Văn Bất Ngữ lập tức vỗ nhẹ vào sau gáy nàng ấy một cái:
"Ngươi cũng không được uống."
Sơ Dao bĩu môi, bất mãn:
"Sư huynh!"
Hắn ta chẳng thèm nhìn nàng ấy, tiếp tục trò chuyện về vấn đề trước đó với Tang Kỳ Ngôn.
Tô Tuyết Âm vụng về an ủi:
"Sư tỷ, sư huynh cũng chỉ muốn tốt cho tỷ thôi. Tỷ quên rồi sao? Lần trước tỷ uống say rồi thiến con mèo mà Ngôn Uyên sư thúc nuôi nên đến giờ ông ấy vẫn còn giận, còn không cho tỷ lên Cô Trúc Phong chơi. Còn lần trước nữa, tỷ đã nhân lúc Cố Bạch sư huynh tắm rửa mà…"
Sơ Dao vội vàng bịt miệng nàng ấy lại, nghiến răng nói:
"Ta ra lệnh cho muội lập tức quên hết những chuyện vừa nói đi!"
Tô Tuyết Âm ngoan ngoãn gật đầu:
"Vậy những chuyện ta chưa kịp nói cũng quên luôn sao?"
Sơ Dao: "…"
Sơ Dao: "Quên hết cho ta!"
-----+++-----
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận