Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGHE NÓI SAU KHI CHẾT TA THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA PHẢN DIỆN

Chương 16: Phụ thân... vô cùng yêu thương bà ấy

Ngày cập nhật : 2025-05-18 02:54:19
Sau khi tạm biệt Sơ Dao và Tô Tuyết Âm, bước chân Tang Niệm liền trở nên nhanh nhẹn hơn, chạy thẳng đến viện của Tang Kỳ Ngôn.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ. Tiếp theo, chỉ cần vượt qua cửa ải của Tang Kỳ Ngôn, nàng và Tạ Trầm Chu có thể chính thức lên đường đến Tiêu Dao Tông.
Tuy nhiên, vẫn còn một chuyện...
Tang Niệm quan sát cảnh vật xung quanh, lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Nàng vừa đến cửa viện, đúng lúc bắt gặp Tang Kỳ Ngôn và Văn Bất Ngữ cười nói vui vẻ từ bên trong đi ra. Thấy nàng, cả hai đều dừng lại.
Tang Kỳ Ngôn liếc nàng một cái: "Tỉnh r/u/o/u rồi?"
Tang Niệm nở một nụ cười ngượng ngùng: "Muội tỉnh hẳn rồi."
Tang Kỳ Ngôn không nỡ trách mắng nàng, cố ý nghiêm mặt hù d/o/a: "Lần sau mà còn dám làm vậy thì ta sẽ không tha cho muội đâu."
Tang Niệm liên tục bảo đảm sẽ không có lần sau.
"Nói đến chuyện này, đây vốn là lỗi của sư muội ta." Văn Bất Ngữ dịu dàng lên tiếng: "Muội ấy vốn nghịch ngợm, thường xuyên gây phiền phức cho người khác, thật sự xin lỗi."
Tang Niệm cười đáp: "Chúng ta tâm đầu ý hợp, nào có chuyện phiền phức gì."
"Cảm ơn Tang cô nương thông cảm, vậy tại hạ xin cáo từ."
Nói xong, Văn Bất Ngữ mỉm cười gật đầu với nàng rồi sải bước rời đi.
Tang Kỳ Ngôn nhìn theo bóng lưng hắn, không biết vô tình hay cố ý, lên tiếng cảm thán:
"Muội vốn nên sánh đôi với một người tài giỏi xuất sắc như vậy, đáng tiếc..."
Tang Niệm giả vờ như không hiểu, sốt ruột kéo y vào thư phòng.
Tang Kỳ Ngôn khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì mà gấp gáp thế?"
Tang Niệm đóng cửa lại "rầm" một tiếng: "Ca, muội đến tìm ca vì hai chuyện."
Tang Kỳ Ngôn: "Hai chuyện gì?"
"Chuyện thứ nhất." Tang Niệm nghiêm túc hỏi: "Có phải có người dâng tặng ca một món linh khí không? Người có liên quan đến mỏ linh thạch của chúng ta ấy."
Tang Kỳ Ngôn nhướn mày: "Thông tin của muội cũng nhanh nhạy thật đấy. Hôm qua nó vừa được chuyển đến mà hôm nay muội đã biết rồi."
Tang Niệm nghiêm túc nói: "Thứ đó không thể dùng được."
Tang Kỳ Ngôn thắc mắc: "Tại sao?"
Trong chốc lát, Tang Niệm cũng không biết nên giải thích thế nào.
Trong nguyên tác, sau khi Tang Uẩn Linh và Tạ Trầm Chu bái nhập Tiêu Dao Tông không lâu, Tang gia lập tức xảy ra chuyện.
Nguồn cơn của tai họa chính là từ một món linh khí.
Đó là một linh khí có thể dò tìm và khai thác linh thạch, chỉ cần dùng trong một ngày là có thể đào được số linh thạch bằng cả ngàn phu mỏ đào trong ba ngày cộng lại.
Không ai cảm thấy nghi ngờ gì, món linh khí này nhanh chóng được đưa vào sử dụng.
Nhưng chẳng ai biết, nó chỉ là một linh khí chưa hoàn chỉnh.
Ngày hôm ấy, linh khí gây ra vụ nổ mạch khoáng ngầm, toàn bộ thành Thanh Châu bị chôn vùi dưới lòng đất, vô số người thiệt mạng, ngay cả toàn bộ phủ Thành chủ cũng không ai sống sót.
Mà tất cả những chuyện này... Đều có thể ngăn chặn được.
Tang Niệm cắn răng, bịa ra một lý do:
"Đêm qua, có một vị tiên giả xa lạ nhập vào giấc mộng nhắc nhở muội rằng thứ đó có vấn đề, mọi người đều sẽ c/h/e/c vì nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=16]

Đến khi muội tỉnh dậy vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ, ca có thể mời mấy vị luyện khí sư đến kiểm tra lại không?"
Tang Kỳ Ngôn hạ giọng an ủi: "Niệm Niệm, chuyện liên quan đến linh thạch không phải thứ mà muội có thể tùy tiện đem ra đùa giỡn..."
"Muội không đùa giỡn." Tang Niệm nắm lấy cánh tay y: "Chính vì liên quan đến linh thạch nên càng phải cẩn thận hơn, muội nói có đúng không?"
Tang Kỳ Ngôn nhìn dáng vẻ kiên quyết của nàng, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Được rồi, ngày mai ta sẽ mời trưởng lão luyện khí đường của Thiên Hoành Tông đến xem xét."
Tang Niệm kiên quyết nói: "Không, là hôm nay, ngay bây giờ."
Tang Kỳ Ngôn đành phải nhượng bộ: "Được, ngay bây giờ."
Nói xong, y mở cửa dặn dò mấy câu với tên thị vệ, thị vệ nhận lệnh rời đi ngay lập tức.
Y quay lại, khoanh tay nhìn nàng: "Bây giờ thì yên tâm rồi chứ?"
Nhưng trước khi có kết quả, trái tim Tang Niệm vẫn chưa thể thả lỏng, mười ngón tay nàng siết nhặt lại, im lặng không nói một lời.
Ngược lại, Tang Kỳ Ngôn bỗng nhớ ra một chuyện, sắc mặt chợt lạnh đi:
"Tiểu yêu quái bắt cóc muội vẫn chưa bị bắt, nhưng ta đã báo lên Vạn Tiên Minh phát thưởng truy nã rồi. Không quá ba tháng, chắc chắn sẽ tóm được hắn, đến lúc đó tùy muội xử trí."
Trong lòng Tang Niệm vẫn cảm thấy lo lắng, nàng ậm ừ đáp: "Ca ca quyết định là được rồi."
Chẳng bao lâu sau, mấy vị trưởng lão luyện khí đường của Thiên Hoành Tông vội vã đến nơi.
Tang Kỳ Ngôn nhìn về phía nàng, dặn dò: "Mỏ linh thạch dưới lòng đất vừa tối vừa lạnh, muội ngoan ngoãn chờ ở đây, ta sẽ quay lại nhanh thôi."
Nói xong, y nhanh chóng dẫn các vị trưởng lão rời đi, bóng dáng khuất dần nơi cuối con đường.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, từng phút từng giây đều dài đằng đẵng.
Tang Niệm đứng ngồi không yên.
Tang Kỳ Ngôn không hề đi rồi về ngay như y đã nói.
Mãi đến hai canh giờ sau, y mới xuất hiện trước cửa thư phòng, sắc mặt nặng nề.
Tang Niệm lập tức bật dậy: "Thế nào rồi?"
"Thật sự có vấn đề." Y trầm giọng đáp: "Muội nói không sai."
Tang Niệm thở phào nhẹ nhõm: "Phát hiện kịp thời là tốt rồi."
"Ta đã sai người đi điều tra vị luyện khí sư đó rồi." Tang Kỳ Ngôn nói: "Chỉ e chuyện này không hề đơn giản."
Thành Thanh Châu có trữ lượng linh quặng dồi dào, cây to đón gió, trong bóng tối cũng có không ít kẻ thèm khát.
Chuyện này không hề được đề cập trong nguyên tác, Tang Niệm cũng không rõ kẻ đứng đằng sau giật dây là ai, chỉ có thể giao chuyện này cho y xử lý.
"Nếu không có muội kịp thời phát hiện thì e rằng thành Thanh Châu đã phải chịu một kiếp nạn lớn." Tang Kỳ Ngôn nhìn nàng, ánh mắt mang theo mấy phần thăm dò: "Nhưng... Muội thật sự chỉ vô tình mơ thấy à?"
Tang Niệm gật đầu một cách dứt khoát: "Đúng vậy."
Vì thế, Tang Kỳ Ngôn thật sự không truy hỏi thêm mà nhanh chóng chuyển sang chuyện khác:
"Muội nói có hai chuyện, vậy chuyện thứ hai là gì?"
Tang Niệm thầm sắp xếp lại câu từ rồi nói: "Muội muốn cùng Tạ Trầm Chu theo mấy người Sơ Dao đến Tiêu Dao Tông."
"Muội muốn đi chơi à?" Tang Kỳ Ngôn nói: "Nhưng từ nhỏ muội chưa rời nhà bao giờ, ca ca không yên tâm để muội đi một mình, hay là chúng ta cùng đi?"
"Không phải đi chơi." Tang Niệm nghiêm túc nói: "Muội muốn tham gia tuyển chọn tân sinh của Tiêu Dao Tông, trở thành đệ tử như Sơ Dao. Vị tiên giả trong mộng đã nói muội có tiên duyên."
Biểu cảm nhàn nhã trên mặt Tang Kỳ Ngôn lập tức tan biến.
"Hắn đi thì được, còn muội thì ta không cho phép."
Giọng điệu y không hề cho nàng chút cơ hội nào để thương lượng.
Tang Niệm kiên quyết:
"Ca, sống trong cái viện nhỏ này không phải điều muội mong muốn. Muội muốn ra ngoài xem rốt cuộc thế giới rộng lớn ngoài kia sẽ như thế nào."
Tang Kỳ Ngôn day trán: "Nếu muội thấy viện này nhỏ thì ta sẽ mở rộng thêm, ta sẽ mở rộng thêm hai mươi dặm về phía Đông."
"Không phải chuyện đó!" Tang Niệm nóng nảy.
"Niệm Niệm, sức khỏe của muội không tốt, không thể chịu được khổ cực như mấy người Sơ Dao." Tang Kỳ Ngôn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Nghe lời ca ca, muội cứ ở nhà đi, đừng đi đâu cả, chỉ có ở đây mới là an toàn nhất."
"... Ca, muội biết bản thân sống không được bao lâu nữa, mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng."
Tang Niệm bình tĩnh nói:
"Nhưng dù vậy, muội vẫn muốn trước khi c/h/e/c có thể ngắm hoa mùa hạ, lắng nghe tuyết mùa đông một lần."
Tang Kỳ Ngôn lắc đầu:
"Muội quá ngây thơ rồi, thế giới tu tiên không tốt đẹp như muội nghĩ đâu. Ngược lại, nơi đó tràn ngập những nguy hiểm. Nếu muội ở ngoài, ta sẽ không thể bảo vệ muội như khi ở thành Thanh Châu này."
"Muội có thể tự bảo vệ bản thân." Tang Niệm không chịu nhượng bộ.
"Tự bảo vệ bản thân?"
Tang Kỳ Ngôn tức giận, chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng:
"Mẫu thân của muội cũng là tu sĩ. Vậy mà bà ấy vẫn c/h/e/c một cách không rõ ràng, muội dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể bảo vệ bản thân..."
Nói đến đây, giọng y dần nhỏ lại.
Tang Niệm lập tức nắm được từ quan trọng: "Mẫu thân?"
Ánh mắt Tang Kỳ Ngôn lóe lên tia hối hận: "Muội về đi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, ta sẽ không đồng ý."
Tang Niệm không chịu bỏ qua:
"Lời ca vừa nói là sao? Mẫu thân muội là tu sĩ? Còn nữa, tại sao lại nói ‘mẫu thân của muội’? Chẳng lẽ bà ấy không phải mẫu thân của ca sao?”
Tang Kỳ Ngôn quay lưng đi: "Đừng hỏi nữa, chuyện này không quan trọng."
Thân thế của nguyên chủ e rằng không đơn giản như nàng tưởng.
Chuyện này có liên quan đến việc có thể thuận lợi rời đi hay không, Tang Niệm lập tức kéo tay y, quyết tâm hỏi cho rõ:
"Tất nhiên là quan trọng! Ca, muội muốn biết mẫu thân muội rốt cuộc là ai, bao năm qua ca đã giấu muội điều gì? Nếu ca không nói, muội cũng sẽ tự đi tìm hiểu, ca có dám chắc chuyện năm đó hoàn toàn không có ai biết không?"
"..."
Sau một khoảng im lặng kéo dài, Tang Kỳ Ngôn hít một hơi thật sâu, cúi xuống nhìn nàng:
"Phụ mẫu ta đều là thợ khai thác trong mỏ linh thạch ngầm, bọn họ đã mất trong một vụ t/a/i n/a/n sập hầm. Thành chủ thành Thanh Châu đời trước đã đưa ta về nuôi dưỡng, bảo ta gọi ông ấy là phụ thân."
"Đến khi ta mười tuổi, phụ thân mang một đứa trẻ sơ sinh về. Đứa trẻ đó chính là muội và nói rằng từ nay về sau, muội chính là muội muội của ta."
Tang Niệm khựng lại: "Ý ca là..."
"Chúng ta thật sự không phải huynh muội ruột."
Suy đoán đã trở thành sự thật nhưng nàng không ngờ sự thật lại theo hướng mà nàng không thể ngờ tới.
Trong phút chốc, Tang Niệm không biết phải nói gì, chỉ im lặng ra hiệu cho y nói tiếp.
Tang Kỳ Ngôn tiếp tục:
"Ta không biết nhiều về mẫu thân của muội. Ta chỉ biết bà ấy là một kiếm tu. Đến một ngày, bà ấy bị kẻ khác ám sát đến mức trọng thương khiến muội bị sinh non. Sau đó, bà ấy cũng không qua khỏi."
"Phụ thân rất yêu bà ấy, sau khi bà ấy q/u/a d/o/i không lâu, ông ấy cũng buồn bã quá mức rồi đi theo bà ấy."
-----+++-----
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận