Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGHE NÓI SAU KHI CHẾT TA THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA PHẢN DIỆN

Chương 15: Ngươi c/u/o/n/g é/p cởi y phục của ta, sau đó...

Ngày cập nhật : 2025-05-18 00:41:00
Tang Niệm cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Không chỉ đau mà còn ong ong.
Sau cơn say, Tang Niệm nằm trên giường, nhìn chẳng khác nào một con cá ướp muối đã mất hết hy vọng, sắp bị đem đi kho tàu.
Hệ thống hiển thị một loạt tin nhắn chưa đọc.
Nàng không chịu nổi những chấm đỏ nhấp nháy liên tục nên đành mở từng cái một ra xem.
[Hảo cảm của Tạ Trầm Chu +100]
[Hảo cảm của Tạ Trầm Chu +300]
[Hảo cảm của Tạ Trầm Chu +1000]
"..."
Tang Niệm đếm đi đếm lại mấy số không trên đó, sau khi xác nhận chắc chắn đây là dấu cộng chứ không phải dấu trừ, nàng cảm thấy vô cùng khó tin:
"Tạ Trầm Chu bị hỏng đầu rồi sao?"
Hay là hôm qua nàng đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa sau khi say r/u/o/u?
Nàng càng nghĩ càng thấy bất an, vội vàng lay tỉnh Lục Lục cũng đang nồng nặc mùi r/u/o/u ở bên cạnh:
"Hôm qua ta đã làm gì?"
Lục Lục vẫn còn mơ màng, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Lục Lục không hề lén uống r/u/o/u của các ngươi, thật sự không có."
Tang Niệm bất lực, đặt nó vào trong giường rồi mang giày bước xuống đất.
Xuân Nhi nhanh chóng chạy tới: "Tạ ơn trời đất, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."
Tang Niệm xoa xoa thái dương: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Tròn một ngày một đêm." Xuân Nhi đáp: "Thành chủ cũng sốt ruột lắm, may mà Y sư nói người không sao cả."
Tang Niệm ngượng ngùng: "Sơ Dao sao rồi? Lúc đó nàng ấy cũng uống say mà."
Xuân Nhi nói: "Sơ Dao cô nương là đệ tử tiên môn, đương nhiên có thể chất khác với người, chỉ say một hai canh giờ đã tỉnh lại rồi."
Tang Niệm do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Tạ Trầm Chu đâu?"
Khóe miệng Xuân Nhi khẽ giật giật: "Sau khi người uống say, lập tức bám lấy phòng hắn không chịu rời đi. Người cứ nhất quyết nói đó là phòng của mình, ai khuyên cũng không được, cứ bị ép một cái là lại ôm lấy hắn khóc."
Tang Niệm: "..."
Xong rồi, mất hết mặt mũi rồi.
Nàng ôm đầu gào thét: "Sau đó thì sao? Ta về bằng cách nào?"
"Ai nói người quay về?"
"... Ta vẫn còn ở phòng hắn?"
"Đúng vậy."
"Thế tối qua hắn ngủ ở đâu?"
Xuân Nhi chỉ xuống đất.
Sắc mặt Tang Niệm lập tức tối sầm: "Phủ Thành chủ rộng thế này. Chẳng lẽ không tìm được một gian phòng cho hắn ngủ sao? Sao lại để hắn ngủ dưới đất?"
Xuân Nhi nói: "Đương nhiên là tìm được nhưng mà người không cho."
Tang Niệm: "?"
Xuân Nhi nói: "Hắn cứ rời đi một cái là người lại khóc. Mọi người đều hết cách, đành phải để hắn ở lại chăm sóc người."
Trong lòng Tang Niệm cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Nàng sợ Tạ Trầm Chu có thể quay lại bất cứ lúc nào, vội vàng ôm lấy Lục Lục rồi bỏ chạy.
Cửa vừa mở, nàng liền nhìn thấy Tạ Trầm Chu đứng sừng sững bên ngoài.
Động tác của nàng cứng đờ trong hai giây rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Nàng mở cửa ra, rồi lại đóng vào.
Tạ Trầm Chu vẫn đứng nguyên tại đó.
Cuối cùng Tang Niệm cũng chấp nhận số phận, nàng nở một nụ cười gượng gạo:
"Trùng hợp ghê."
"Không trùng hợp, đây là phòng ta." Hắn nói.
"Ha ha ha! Đúng rồi, đây là phòng của ngươi, làm phiền rồi, ta đi ngay đây." Nói xong, nàng lập tức định chuồn thẳng.
Tạ Trầm Chu hỏi: "Đi đâu?"
Tang Niệm: "Ta... Ta đi tìm mấy người Sơ Dao."
Tạ Trầm Chu khẽ gật đầu rồi nghiêng người nhường đường.
Tang Niệm đi được hai bước, không nhịn được quay đầu lại: "Cái đó… Tối qua… Ta có làm gì ngươi không?"
Tạ Trầm Chu nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nàng cảm thấy vô cùng thấp thỏm, chà sát mũi chân xuống nền đất: "Chắc không phải chuyện gì quá đáng đâu nhỉ?"
"Ngươi muốn hỏi xem ngươi có k/h/i/n/h bạc ta không à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=15]

Hắn nói.
Tang Niệm căng thẳng gật đầu.
Tạ Trầm Chu: "Ngươi c/u/o/n/g é/p cởi y phục của ta."
Tang Niệm: "!"
Nàng lập tức nghẹn họng, lại thấy hắn bình tĩnh nói tiếp:
"Sau đó dùng nó để lau mũi."
Tang Niệm: "..."
Tang Niệm: "Tạm biệt."
Nàng nhanh chóng bật chế độ chạy nước rút, lao ra khỏi Huyền Âm Các, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Nếu có thể, nàng mong cả đời này không phải gặp lại Tạ Trầm Chu nữa.
C/ư/ỡ/n/g é/p cởi y phục người ta rồi dùng để xì mũi, chuyện này… Đúng là phong cách của nàng thật.
Tang Niệm ngước nhìn trời xanh, ánh mắt mang theo ba phần phiền muộn, năm phần tiếc nuối, tám phần hối hận.
Quả nhiên, r/u/o/u không phải thứ tốt lành gì, đời này nàng sẽ không bao giờ uống nữa! Nếu uống nữa thì nàng làm chó!
Đột nhiên có tiếng người bên cạnh hỏi nàng:
"Ngươi tỉnh rồi à? Hôm nay uống tiếp vài chén nữa không?"
Tang Niệm: "Được được!"
Đợi đã, nàng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức ngoảnh đầu nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Cách đó vài bước chân, trên con đường rải đá, Sơ Dao có vẻ vô cùng phấn chấn cùng Tô Tuyết Âm với sắc mặt uể oải vừa thu k/i/e/m vào vỏ.
Trán và chóp mũi của hai người đều lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh nắng ban mai lại càng lấp lánh.
Sơ Dao giơ tay chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Tang Niệm đi về phía họ: "Hai người mới luyện k/i/e/m à?"
"Đúng vậy." Tô Tuyết Âm cố gắng lấy lại tinh thần, hỏi: "Ngươi thấy khá hơn chưa? Còn đau đầu không?"
Tang Niệm đáp: "Không sao rồi, cảm ơn ngươi đã quan tâm. Sơ Dao thấy thế nào?"
"Đừng nhắc nữa." Tô Tuyết Âm thở dài một hơi: "Hôm qua ta suýt thì bị nàng ấy hành c/h/e/c. Nếu không phải ta cản lại thì có khi phủ Thành chủ của các ngươi đã bị nàng ấy phá tan rồi."
Nói xong, nàng ấy lại tỏ ra vui mừng nói:
"May mà ta giao ngươi cho Tạ công tử, nếu không chắc ta sẽ kiệt sức mà c/h/e/c mất."
Tang Niệm hơi giật mình.
Theo nguyên tác, Tạ Trầm Chu chính là bạch nguyệt quang của Tô Tuyết Âm, ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng ấy đã bị hắn thu hút, sau đó còn thầm mến hắn hết nửa quyển sách.
Thế nhưng...
Tang Niệm cẩn thận quan sát Tô Tuyết Âm.
Thái độ của đối phương khi nhắc đến Tạ Trầm Chu rất thản nhiên, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một người vừa gặp đã yêu.
Cộng thêm việc tính cách nhóm nhân vật chính lúc này hơi kỳ lạ…
Cuốn sách này thực sự hoàn toàn sụp đổ rồi.
Đã đến nước này mà chỉ còn một nữ phụ ác độc như nàng vẫn đang gắng sức duy trì cốt truyện.
Tang Niệm không khỏi rưng rưng nước mắt.
"Đúng rồi, ngày mai bọn ta phải quay về tông môn rồi." Sơ Dao đột nhiên nói: "Ngươi có muốn đi cùng không?"
"Ta?" Tang Niệm ngạc nhiên.
Trong nguyên tác, Tang Uẩn Linh quả thật đã đến Tiêu Dao Tông.
Nhưng người bọn họ mời là Tạ Trầm Chu, còn Tang Uẩn Linh thì...
Nàng ta sợ Tạ Trầm Chu bỏ trốn nên đã giở trò khóc lóc om sòm, bám riết không tha, thậm chí còn d/o/a sẽ đi c/h/e/c để được đi theo, nếu không thì nàng ta sẽ không chịu thả người.
Nhóm nhân vật chính hết cách, đành phải dẫn nàng ta theo.
"Ta thấy ngươi là người khá tốt, rất thích hợp làm đệ tử của Tiêu Dao Tông bọn ta."
Sơ Dao vỗ vai nàng: "Đúng lúc đại hội thu nhận đệ tử ba mươi năm mới có một lần của tông môn sắp diễn ra, ngươi có thể thử xem."
Tang Niệm suy nghĩ một chút: "Ta có thể đưa một người đi cùng không?"
Sơ Dao nhíu mày: "Tông môn không cho phép mang theo người hầu."
"Không phải người hầu." Tang Niệm hơi ngượng ngùng: "Ta muốn dẫn theo Tạ Trầm Chu, được không?"
Sơ Dao: "Ngươi nói cái tên tiểu bạch kiểm kia à?"
Tô Tuyết Âm khẽ kéo tay áo nàng ấy: "Sư tỷ, không được nói người ta như vậy, không lịch sự lắm đâu."
Sơ Dao chống nạnh: "Nhưng mặt hắn vốn trắng thật mà, còn trắng hơn cả ta nữa."
Tô Tuyết Âm đỡ trán, quay sang Tang Niệm nói:
"Ngươi có thể dẫn Tạ công tử theo nhưng bọn ta không thể đảm bảo hắn có thể vượt qua vòng tuyển chọn đâu. Tiêu Dao Tông của bọn ta là tông môn đứng đầu giới tu tiên, tiêu chí chọn lựa đệ tử vô cùng khắt khe và tuân thủ nguyên tắc."
Tang Niệm tò mò: "Vậy các ngươi không lo ta bị loại sao?"
Tô Tuyết Âm thành thật nói: "Ca ca ngươi từng quyên góp cho tông môn bọn ta hai tòa tàng thư các."
Tang Niệm: "..."
Thảo nào nguyên chủ chưa từng tham gia khảo hạch vẫn có thể thuận lợi bái nhập Tiêu Dao Tông, trở thành đệ tử ngoại môn.
Thì ra… Chỉ là một chút đối nhân xử thế trong giới tu tiên mà thôi.
-----+++-----
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận