Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGHE NÓI SAU KHI CHẾT TA THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA PHẢN DIỆN

Chương 12: Tạ Trầm Chu, ngươi là người lợi hại nhất trong số những người mà ta từng gặp đó!

Ngày cập nhật : 2025-05-01 14:58:23
Thấy nàng không trả lời, Tang Thành chủ nhíu mày:
"Có phải Tạ Trầm Chu đã oán trách ca trước mặt muội không?"
"Không có."
Tang Niệm nói:
"Muội có mắt, muội tự nhìn thấy được. Nếu không phải vừa nãy muội cản lại thì ca đã đánh hắn rồi."
Tang Thành chủ vừa định nói gì đó thì đã bị nàng lên tiếng trước ngăn lại:
"Bây giờ chúng ta và Tạ Trầm Chu là người một nhà, không phải kẻ thù. Nếu ca thực sự muốn tốt cho muội thì đừng như vậy nữa."
Thấy nàng nổi giận thì Tang Thành chủ phất tay áo, hừ lạnh một tiếng đầy châm chọc:
"Mới thành thân có mấy ngày mà đã không cần ca ca nữa rồi."
Tang Niệm giận dữ:
"Tang Kỳ Ngôn!"
Nghe nàng gọi thẳng tên mình, Tang Thành chủ không những không tức giận mà còn nở nụ cười, hắn ta đưa tay xoa đầu nàng, bất đắc dĩ nhượng bộ:
"Được rồi, ta biết rồi."
Lúc này Tang Niệm mới giãn mày, nhẹ nhàng thở ra.
Tang Thành chủ xoay người, cao giọng ra lệnh:
"Hồi phủ!"
Mọi người bắt đầu kiểm kê quân số, tất cả đều diễn ra đâu vào đấy.
Chỉ còn Tạ Trầm Chu vẫn đứng nguyên tại chỗ, không một ai nói chuyện với hắn, như thể tất cả đều đã quên mất sự tồn tại của hắn.
Nhưng trong bóng tối, lại có vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Khinh bỉ, chế giễu, thương hại, cảnh giác… Đều có đủ cả.
Một ngón tay khẽ chọc vào lưng hắn.
Hắn lạnh lùng quay đầu lại.
Tang Niệm nói:
"Đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Tạ Trầm Chu hất tay nàng ra, vẻ mặt lạnh lùng:
"Thả ta đi ngay bây giờ thì ta có thể không giết ngươi."
Tang Niệm không đáp lại mà chỉ kéo hắn lên một cỗ xe ngựa khác.
Không gian bên trong xe rất rộng, trong lò hương đang đốt một loại nhang không rõ tên, làn khói mỏng lượn lờ, một mùi hương thanh nhã như lan rừng phảng phất khắp nơi.
Tang Niệm không để người hầu đi theo, trong xe chỉ có hai người bọn họ nên vô cùng riêng tư.
Nàng ngồi xuống trước, khẽ gật đầu ra hiệu cho Tạ Trầm Chu ngồi phía đối diện.
Tạ Trầm Chu coi như không nhìn thấy, khuôn mặt không chút biểu cảm:
"Tang tiểu thư có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Cách một chiếc bàn trà thấp, Tang Niệm ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói:
"Vừa rồi ngươi bảo ngươi muốn rời đi, câu trả lời của ta là, bây giờ ta không thể thả ngươi đi."
Ngay khi nàng vừa dứt lời, một loạt thông báo trừ điểm hảo cảm lập tức hiện lên trong đầu nàng.
Ánh mắt của thiếu niên mặc hắc y đối diện thoáng hiện một tia u ám, bầu không khí quanh người hắn chợt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tang Niệm vội vàng bổ sung:
"Nhưng ta đảm bảo, không bao lâu nữa, ngươi sẽ có một cơ hội rời khỏi thành Thanh Châu."
"Đến lúc đó, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi."
Tiếng thông báo trong đầu nàng lập tức dừng lại.
Tạ Trầm Chu liếc mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới, hắn khẽ cười nhạt:
"Tang Uẩn Linh, ngươi lại định giở trò gì?"
Tang Niệm nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Nếu ngươi không tin, ta có thể lập lời thề, thề bằng huyết thệ."
Trong giới tu tiên, huyết thệ có tác dụng ràng buộc ngang với thiên đạo thệ của tu sĩ. Nếu vi phạm, máu của kẻ lập lời thề sẽ bị khô cạn đến chết.
Tạ Trầm Chu không lên tiếng.
Bên ngoài xe ngựa, một cơn gió mạnh lướt qua cành cây bên đường khiến tán lá xào xạc đung đưa, bóng cây in lên ô cửa sổ đang hé mở khẽ lay động.
Bên trong xe, bầu không khí im lặng đã kéo dài rất lâu, lâu đến mức gió bên ngoài cũng đã lặng xuống.
Tạ Trầm Chu cúi xuống nhìn nàng, trầm giọng nói:
"Tang Uẩn Linh, ta ghét nhất là bị người khác lừa gạt."
Tang Niệm mỉm cười:
"Trùng hợp ghê, ta lại chưa từng nói dối bao giờ."
"Nếu ta thực sự lừa ngươi thì ngươi cứ việc giết ta."
Tạ Trầm Chu khẽ cười lạnh:
"Ngươi đúng là tự tin quá mức."
"Đương nhiên rồi."
Tang Niệm vừa nói vừa giơ tay gõ nhẹ lên bàn trà, nàng tỏ ra không hài lòng:
"Không phải chứ, ngươi có thể ngồi xuống không? Nãy giờ cứ phải ngẩng đầu nhìn ngươi khiến cổ ta sắp cứng đơ rồi."
Tạ Trầm Chu vén vạt áo rồi ngồi xuống đối diện nàng.
Tang Niệm rót một chén trà, đẩy về phía hắn:
"Ngươi không cần nói thì ta cũng biết ngươi ghét ta đến chết. Nhưng yên tâm đi, ta sẽ không bám theo ngươi như trước nữa."
Tạ Trầm Chu nhướng mày, ánh mắt đầy châm chọc:
"Tốt nhất là ngươi nói được thì phải làm được."
Tang Niệm chẳng buồn quan tâm đến lời châm chọc của hắn, nàng lấy hết dũng khí thăm dò:
"Vậy… Trước khi ngươi rời đi, chúng ta có thể chung sống một cách hòa bình không?"
"Ngươi đừng suốt ngày nghĩ đến việc giết ta nữa, ta cũng sẽ không gây rắc rối cho ngươi. Cả hai cứ yên ổn như vậy mà sống, thế nào?"
Tạ Trầm Chu tựa người vào ghế, dáng vẻ lười biếng, giọng điệu cũng thêm vài phần thờ ơ:
"Tùy ngươi."
Tang Niệm thở phào nhẹ nhõm, vẻ lo lắng trên mặt tan biến. Nàng phấn khởi nâng chén trà lên:
"Vậy cứ quyết định thế nhé!"
Tạ Trầm Chu nhấc chén trà ấm trước mặt, ánh mắt lặng lẽ ngắm hoa văn tinh xảo khắc trên thành chén.
Thấy hắn cố tình phớt lờ mình, Tang Niệm cũng không để bụng mà vẫn tỏ ra vui vẻ như cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=12]

Nàng ngửa đầu uống cạn chén trà, sau đó dùng tay áo lau miệng một cách phóng khoáng.
Rõ ràng thứ nàng đang uống là một chén trà thanh nhã mà cứ ra vẻ như đang nốc rượu mạnh.
Tạ Trầm Chu cười nhạt, giọng điệu mang theo chút giễu cợt:
"Xem ra ca ca của ngươi chưa từng dạy ngươi quy tắc lễ nghi của một tiểu thư khuê các."
"Nhảm nhí." Tang Niệm buột miệng: "Ngươi đã thấy danh môn khuê tú nào lại mang theo roi bên người để đánh người chưa?"
Nói xong, nàng lập tức chột dạ, lén liếc nhìn Tạ Trầm Chu.
Suýt quên mất, hắn không chỉ từng thấy mà còn là người đã từng nếm trải rồi.
Quả nhiên, tuy khóe môi hắn có nhếch lên cười nhưng ánh mắt lại dần trở nên lạnh lẽo.
Tang Niệm lập tức cúi đầu, giả vờ như không thấy, nàng vừa bóc vỏ quýt vừa chuyển chủ đề một cách vụng về:
"Ta nhớ ngươi cũng là người phàm như ta mà. Sao đột nhiên lại lợi hại đến thế?"
Tạ Trầm Chu thản nhiên đáp:
"Trước đây bị thương, mất hết tu vi. Hôm nay mới hồi phục. Nếu sớm hơn một chút…"
Hắn nở một nụ cười lạnh lùng:
"Ngươi đã không sống được đến bây giờ rồi."
Tang Niệm "ồ" một tiếng rồi tiếp tục bóc vỏ quýt, không nói thêm gì nữa.
Phản ứng quá mức bình tĩnh này khiến Tạ Trầm Chu không khỏi quan sát nàng một cách âm thầm.
Hắn vốn tưởng nàng sẽ nhân cơ hội này để dò hỏi lai lịch của hắn, hoặc ít nhất cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng thiếu nữ ngồi đối diện chỉ im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi khẽ nói:
"Nhưng để trở nên mạnh mẽ như vậy. Chắc hẳn ngươi đã chịu rất nhiều khổ cực."
Tạ Trầm Chu sững người.
Một quả quýt đã bóc sạch, thiếu một múi được đặt lên đĩa ngọc rồi được đẩy đến trước mặt hắn.
Quả quýt căng mọng, sắc cam trong suốt.
Hương quýt thanh mát lấn át mùi lan đang phảng phất trong xe, quẩn quanh nơi chóp mũi.
Nụ cười nhạt trên môi Tạ Trầm Chu dần tắt.
Tang Niệm ngồi đối diện đang cố nuốt xong múi quýt trong miệng, nàng lau sạch đầu ngón tay dính nước rồi chống cằm nhìn hắn, giọng nói trong trẻo vang lên:
"Tạ Trầm Chu, ngươi là người lợi hại nhất mà ta từng gặp đó!"
"……"
Tạ Trầm Chu vô thức dùng đầu ngón tay mân mê những hoa văn chạm nổi trên thành chén. Hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà đã nguội, hàng mi dày rủ xuống, che giấu mọi cảm xúc trong mắt.
[Đinh! Độ hảo cảm của Tạ Trầm Chu +100]
Tang Niệm cong mắt cười:
"Ngươi không thích ăn quýt sao?"
Nàng khẽ đẩy đĩa quýt về phía hắn:
"Ngọt lắm đấy."
Một lúc lâu sau, Tạ Trầm Chu đặt chén trà xuống, cầm một múi quýt lên rồi bỏ vào miệng.
Vị chua chát lập tức lan tràn khắp khoang miệng khiến hắn không nhịn được mà cau mày.
Tạ Trầm Chu ngẩng lên nhìn Tang Niệm.
Đối phương nghiêm túc nói:
"Hầu như mọi người không biết rằng, trong một quả quýt chua như thế này thường sẽ có một múi cực kỳ ngọt. Hơn nữa, đó còn là múi ngọt nhất trên cả cây, vì tất cả đường của quả đều dồn vào nó.”
Tạ Trầm Chu cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn ăn thêm một múi.
Tạ Trầm Chu: "…"
Tang Niệm đã sớm chờ phản ứng của hắn, nàng lập tức bật cười nghiêng ngả:
"Ngốc quá, làm gì có chuyện đó chứ! Một múi đã chua thì chắc chắn nguyên quả quýt đều phải chua rồi!"
Tạ Trầm Chu thản nhiên đáp:
"Ngọt."
Tang Niệm không tin: "Sao có thể?"
Hắn ăn thêm một múi nữa, sau đó bình tĩnh đưa nửa quả còn lại cho nàng:
"Quýt mật Lương Châu, mỗi quả đều chỉ có một múi chua, những múi còn lại đều rất ngọt."
Tang Niệm: "?"
Lẽ nào quýt trong thế giới tu tiên thực sự khác biệt đến thế?
Nàng cẩn thận quan sát biểu cảm của Tạ Trầm Chu, sau khi do dự một lúc lâu mới cầm lấy một múi rồi khẽ cắn một miếng nhỏ.
Tang Niệm: "…"
Tạ Trầm Chu bình tĩnh hỏi:
"Thế nào?"
Tang Niệm giơ ngón giữa về phía hắn.
Nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm vặn vẹo trên mặt, cầm lấy nửa quả quýt còn lại rồi lao ra khỏi xe một cách phấn khởi, chạy thẳng đến chỗ Tô Tuyết Âm và Sơ Dao.
Chẳng bao lâu sau, tiếng cười cùng tiếng la hét thảm thiết đồng loạt vang lên.
Tạ Trầm Chu dùng một tay chống cằm, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh náo nhiệt bên ngoài, khóe môi khẽ cong lên một độ cong rất nhỏ.
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào môi mình, đáy mắt thoáng hiện chút mơ hồ.
Đột nhiên, khóe mắt hắn nhìn về phía rừng cây bên đường, đồng tử lập tức co lại.
Trên cành cây cao nhất trong rừng, có hai con quạ đen lặng lẽ đậu trên đó.
Lông vũ đen tuyền, đồng tử xanh biếc.
Bắt gặp ánh mắt hắn, hai con quạ khẽ gật đầu rồi vỗ cánh bay đi.
Ánh mắt Tạ Trầm Chu dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn ngồi bên cửa sổ, khẽ cúi đầu, lặng lẽ nhìn những ngón tay gầy guộc của mình.
...
"Cuối cùng vẫn bị tìm thấy rồi."
-----+++-----
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận