Tang Niệm quyết định cố gắng cứu vãn lại cốt truyện đang hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo này.
Nàng nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra và nhấn mạnh rằng bản thân mới là người vô tội bị bắt cóc đến đây.
Văn Bất Ngữ và hai sư muội đưa mắt nhìn nhau.
"Vậy còn người này là sao?" Họ chỉ về phía Tạ Trầm Chu, người vẫn đang dựa vào gốc cây, im lặng không nói một lời nào từ nãy đến giờ.
Tang Niệm vừa định giới thiệu thì đột nhiên khựng lại, nàng ấp úng nói:
"Hắn là… Bạn ta, cũng là người bị con yêu quái này bắt đến."
Tạ Trầm Chu khẽ nhướng mày nhưng cũng không phản bác.
Bầu không khí chợt trở nên yên lặng.
Tang Niệm âm thầm toát mồ hôi.
Trong nguyên tác, lần đầu tiên nhóm nhân vật chính này gặp nguyên chủ đã sinh lòng chán ghét, thậm chí còn hối hận vì đã ra tay cứu nàng.
Liệu bọn họ… Có tin lời nàng không?
Ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, nàng bỗng cảm nhận được một ánh mắt đang dán chặt lên người mình.
Tang Niệm ngẩng đầu lên, bắt gặp Sơ Dao hơi nheo mắt lại rồi nhìn chằm chằm về phía nàng.
Nàng khẽ nuốt nước bọt: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Dưới ánh mắt căng thẳng của nàng, Sơ Dao chậm rãi mở miệng:
"Khí chất thật điềm tĩnh."
Tang Niệm: "?"
"Dáng người thật tuyệt vời!" Tô Tuyết Âm vỗ tay tán thưởng.
Tang Niệm: "…"
"Thể lực thật sự rất mạnh mẽ." Văn Bất Ngữ cảm thán đầy tiếc nuối.
Tang Niệm: "…"
Đột nhiên nàng cảm thấy hơi ngại ngùng.
Bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn, dường như Văn Bất Ngữ đã phát hiện ra điều gì đó, hắn ta khẽ "Ồ" một tiếng rồi nở một nụ cười ngượng ngùng với nam tử mặc hồng y đang nằm dưới đất:
"Lại gặp nhau rồi, huynh đài."
Nghe thấy giọng nói của hắn ta, nam tử mặc hồng y cố gắng mở mắt ra.
Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt Văn Bất Ngữ thì hắn ta lập tức trợn trắng mắt rồi ngất lịm đi.
Tang Niệm tò mò: "Các ngươi quen nhau à?"
Văn Bất Ngữ đáp:
"Trước đó bọn ta đã từng tình cờ gặp vị huynh đài này. Nhờ hắn chỉ đường nên chúng ta mới tìm được nơi này. Nhưng không hiểu sao, hắn bỗng hóa điên rồi đánh lén ta."
Tô Tuyết Âm tiếp tục nói:
"Sư huynh mới giao đấu với hắn vài chiêu thì hắn đã bỏ chạy, còn nói là nương hắn gọi về nhà ăn cơm, rất gấp."
Bảo sao hắn ta lại quay về cùng với gương mặt bầm dập thế này, thì ra đã bị ăn một trận đòn từ trước rồi à.
Tang Niệm thở dài.
"Vậy giờ phải làm sao đây?" Sơ Dao nói: "Ta không muốn vác hắn đi đường đâu. Hay là giết hắn luôn đi?"
Nàng ấy vừa dứt lời, nam tử mặc hồng y đang nằm dưới đất bỗng giật bắn người tỉnh dậy rồi nở một nụ cười gượng gạo:
"Thật ra ta có thể tự đi được."
Sơ Dao cau mày, lập tức rút kiếm ra định chém xuống:
"Dâm tặc! Ngươi dám bắt cóc nữ tử nhà lành và người bạn tốt của nàng! Hôm nay ta phải c/h/é/m c/h/ế/c ngươi!"
Nàng vừa giơ k/i/ế/m lên, Tô Tuyết Âm đã lập tức lao tới ôm chặt lấy chân nàng ấy, vội vàng ngăn cản:
"Sư tỷ, bình tĩnh lại!"
"Khoan đã! Ta còn có hai câu muốn nói!" Nam tử mặc hồng y hét lớn.
Sơ Dao cười lạnh:
"Một con bạch tuộc như ngươi mà cũng xứng nói chuyện với bọn ta ư? Ta khinh!"
Văn Bất Ngữ xoa trán: "Sư muội, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, phải biết lễ phép."
Sơ Dao: "Được thôi."
Nàng lập tức nhấc chân lên rồi giẫm thẳng xuống mặt nam tử mặc hồng y:
"Nói đi, đồ ngốc, ngươi muốn nói gì?"
"Thứ nhất, ta không phải kẻ ngốc!"
"Thứ hai, ta chưa từng hại ai!"
Nam tử mặc hồng y đột nhiên bật khóc nức nở:
"Ta vốn là một Thái tử bạch tuộc ngây thơ vô hại ở Đông Hải! Vì luôn khao khát về thế giới trên đất liền, tháng trước ta đã từ chối cuộc hôn nhân với một con mực, lén chạy lên bờ để tìm kiếm chân ái. Ta là một yêu quái cực kỳ chung tình!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=11]
Ta chỉ thích hai người bọn họ, chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt ai khác!"
"Nói trắng ra, ta chỉ là một con yêu quái háo sắc mà thôi!"
Nói đến đây, hắn ta bỗng nhiên ưỡn ngực một cách tự hào:
"Ta vốn là một con bạch tuộc tốt, không c/ư/ớ/p của cũng không g/i/ế/c người, chỉ mê sắc thôi thì có làm sao?"
Hắn ta nhìn Sơ Dao: "Ngươi không mê sắc à?"
Hắn ta hỏi Văn Bất Ngữ: "Ngươi không mê sắc à?"
Hắn ta quay sang phía Tô Tuyết Âm: "Ngươi không mê sắc à?"
“Ngươi không…”
"Được rồi, không cần hỏi hai bọn ta đâu." Tang Niệm chột dạ lau mồ hôi, vội vàng cắt ngang lời hắn ta.
Câu hỏi này của hắn ta thật sự quá bùng nổ.
Trong giây lát, tất cả mọi người đều im lặng.
Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, chỉ có Văn Bất Ngữ khẽ gật đầu như thể vừa hạ quyết tâm điều gì đó.
Văn Bất Ngữ đỡ nam tử mặc hồng y dậy, dịu dàng gỡ mấy cọng cỏ bám trên tóc hắn ta xuống rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc rìu sáng loáng.
Dưới ánh mắt kinh hoàng của đối phương, hắn ta giơ rìu lên, nở nụ cười hiền hòa, giọng điệu vẫn lịch sự và ngại ngùng như trước:
"Ngươi nói cũng có lý. Nhưng để tránh sau này ngươi lại nổi lòng xấu rồi gây họa lớn, hôm nay ta sẽ giúp ngươi c/h/ặ/t bỏ mầm tai họa này.”
"Yên tâm đi, sẽ không đau đâu. Rìu của ta rất sắc."
Thái tử bạch tuộc: "…"
Hắn ta không hề do dự mà lập tức bỏ chạy, nước mắt giàn giụa, gào thét đến rách cả cổ họng:
"Ta không dám nữa! Ta thật sự không dám nữa! Ngày mai ta sẽ về biển! Không, ngay hôm nay ta sẽ về luôn! Đất liền đáng sợ quá! Cả đời này ta không lên bờ nữa đâu!"
Phía sau, Tang Niệm: "…"
Đám nhân vật chính này… Hình như không giống với miêu tả trong nguyên tác lắm.
Theo nguyên tác, nữ chính Tô Tuyết Âm lạnh lùng trong trẻo như tiên, nam chính Văn Bất Ngữ nho nhã yếu ớt, còn nữ phụ Sơ Dao thì vừa dịu dàng vừa đáng yêu.
Nhưng bây giờ…
Tang Niệm nhìn Văn Bất Ngữ, người đang vung rìu đuổi theo c/h/é/m yêu quái bạch tuộc với cơ bắp cuồn cuộn.
Ừm, ôn nhu nho nhã.
Nàng lại nhìn Sơ Dao, người cứ mở miệng là toàn từ ngữ bị kiểm duyệt, đụng một chút là bùng nổ.
Ừm, dịu dàng ngây thơ.
Cuối cùng, nàng nhìn sang Tô Tuyết Âm, người đang ôm chặt đùi Sơ Dao, thành thạo thi triển kỹ năng tay không chặn k/i/ế/m.
Ừm, lạnh lùng như tiên.
Tang Niệm cảm thấy vô cùng phức tạp.
Thiết lập nhân vật thế này, nói thế nào nhỉ…
Tất cả đều sụp đổ.
Nhưng đổi góc độ khác mà nói, đây chẳng phải cũng là một dạng tinh thần đoàn đội sao?
"Niệm Niệm!"
Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên truyền đến.
Gió mây lập tức thay đổi. Trên bầu trời, một đám mây đen khổng lồ đang cuồn cuộn kéo đến. Nhìn kỹ lại, hóa ra đó là một nhóm tu sĩ đông đảo đang cưỡi kiếm lao đến.
Dưới đất, một đội quân mặc áo giáp đông đảo cũng đang tràn vào, dẫn đầu chính là Tang Thành chủ.
Thanh thế này thật sự quá rầm rộ, khiến Văn Bất Ngữ phân tâm trong giây lát.
Yêu quái bạch tuộc lập tức chớp lấy thời cơ, vặn người một cái rồi nhảy ùm vào dòng suối, nhanh chóng biến mất trong làn nước.
Tang Thành chủ liếc mắt ra hiệu, lập tức có một đội quân đuổi theo.
Hắn ta sải bước đi đến trước mặt Tang Niệm, đặt tay lên vai nàng, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới. Thấy nàng có vẻ nhếch nhác nhưng không bị thương nặng thì hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tràn đầy đau lòng:
"Muội chịu khổ rồi."
Tang Niệm giấu bàn tay trầy xước ra sau lưng, ngoan ngoãn lắc đầu:
"Ca ca, muội không sao."
Ánh mắt Tang Thành chủ nhìn về phía Tạ Trầm Chu, sắc mặt lập tức trầm xuống:
"Đây là cách mà ngươi bảo vệ Niệm Niệm sao?"
Khóe môi Tạ Trầm Chu mím lại thành một đường thẳng, hắn im lặng không nói gì.
Thái độ này khiến Tang Thành chủ càng giận dữ hơn, hắn ta lập tức giơ tay lên:
"Ngươi!"
"Ca ca!"
Tang Niệm vội vàng ôm chặt cánh tay hắn ta:
"Ca ca mau nhìn mấy vị thiếu hiệp này đi!"
Nàng cố gắng chuyển hướng câu chuyện, kéo sự chú ý của hắn ta về phía nhóm Văn Bất Ngữ:
"Họ tình cờ đi ngang qua, còn giúp bọn muội đánh lui yêu quái. Chúng ta phải cảm ơn họ thật tử tế mới đúng!"
Có người ngoài ở đây, Tang Thành chủ đành phải kiềm chế cơn giận lại, sắc mặt cũng dịu đi một chút:
"Đa tạ các vị thiếu hiệp đã cứu muội muội của ta. Nếu không chê, xin mời đến phủ dùng một ly rượu nhạt trước khi lên đường."
Văn Bất Ngữ chắp tay đáp lễ:
"Đa tạ Thành chủ có lòng nhưng chuyện nhỏ nhặt như này thật sự không đáng nhắc đến. Bọn ta còn phải lên đường…"
Hắn ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị người nào đó nhấc bổng lên rồi khiêng lên một cỗ xe ngựa xa hoa.
Văn Bất Ngữ chớp mắt, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mờ mịt.
Bên cạnh hắn ta, Sơ Dao đã nằm dài trên giường mềm, hai tay hai chân dang rộng hết cỡ:
"Sư huynh, chúng ta cứ đi theo bọn họ đi. Ta đã bị kẹt trong rừng ba ngày ba đêm rồi, thật sự không còn sức để đi tiếp."
Tô Tuyết Âm vừa đấm bóp chân cho nàng ấy vừa liên tục gật đầu đồng tình:
"Sư tỷ nói rất đúng, chúng ta thực sự nên nghỉ ngơi một chút."
Văn Bất Ngữ chẳng còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp.
Hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh rồi thắc mắc:
"Tạ công tử và Tang cô nương đâu? Họ không lên xe sao?"
Bên ngoài xe ngựa.
Tang Niệm kéo Tang Thành chủ đi ra một góc.
"Ca ca, lần này muội có thể bình an trốn ra đều nhờ có Tạ Trầm Chu. Hắn không giống như huynh nghĩ đâu. Hắn thật sự đã giúp đỡ muội rất nhiều. Muội thực sự rất biết ơn hắn."
Nàng nghiêm túc nói.
Tang Thành chủ chẳng hề để tâm:
"Đó là trách nhiệm của hắn."
Tang Niệm nói:
"Dù sao thì từ nay về sau, ca không được làm khó hắn nữa."
Tang Thành chủ nhận ra có điều gì đó không ổn:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tang Niệm nghẹn lời.
Còn có thể thế nào nữa?
Tạ Trầm Chu. Hắn đúng là cái đồ không có đầu óc mà!
-----+++-----
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận