Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-09-08 10:00:52
Nhiễm Bình hiểu được Phó Bân đang gấp, gật gật đầu, sau đó nói với Cao Phán Nguyệt: “Đi theo tôi!”
Cô suy đoán, Cao Phán Nguyệt là muốn đến chỗ của Cố Kiến Minh.
Cao Phán Nguyệt tùy rằng không hài lòng, nhưng cũng hiểu được đây là nơi nguy hiểm không phải muốn làm gì thì làm, nên đã theo Nhiễm Bình vào trong.
Vừa vào, Nhiễm Bình đã đưa quân phục cho Cao Phán Nguyệt, cô ta vẫn còn đang mặc váy…..
Tôi không biết cô dùng cách nào để có thể đến được nơi này, nhưng tôi nói cho cô biết đây không phải là nơi để cô mặc váy làm tiểu thư, cũng không phải là nơi để nói chuyện yêu đương.
“Ở chỗ này, mỗi phút giây bị lãng phí, có khả năng sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để cứu một thương binh.”
“Được rồi, đi thay quần áo đi!”
Mặc dù Cao Phán Nguyệt đã được người sắp xếp cô đến đây dặn dò là phải nghe lời cấp trên, nhưng tính tiểu thư đã ăn vào tận xương tủy, huống chi người đối diện lại là tình địch của mình.
9.
“Cô có biết nói chuyện hay không? Vênh mặt sai khiến ai vậy?”
“Tôi nói cho cô biết, tôi tới đây là vì anh Kiến Minh, chúng tôi sẽ sớm kết hôn thôi, tôi muốn cùng anh ấy sống chết có nhau.”
Từng câu từng chữ cô ta đều đang khẳng định chủ quyền của mình, khiêu khích với Nhiễm Bình.
Nhiễm Bình có chút cạn lời, nhếch miệng: “Rồi…. có liên quan gì đến tôi?”
“Thay quần áo nhanh lên, trong vòng một phút mà chưa xong, tôi sẽ nói với Phó đội trưởng là cô không phục tùng mệnh lệnh, đuổi cô về!”
“Tôi thay!”
Cao Phán Nguyệt nghe thấy thế liền vội vàng nói.
Sau khi rời khỏi lều, Phó Bân vẫy vẫy tay với Nhiễm Bình, cô đi qua phía anh, anh đang đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt với thần thái xán lạn.
“Vất vả cho cô, làm cô phải kèm người mới, tôi cũng hết cách, đây là do cấp trên cất nhắc….”
Nhiễm Bình cười cười: “Không có gì, tôi biết cô ta, nếu cô ta làm ra chuyện gì, chúng ta cứ trả về, dù có được cất nhắc, nhưng phải xem cô ta có khả năng hay không?”
Phó Bân gật gật đầu: “Được.”
Cao Phán Nguyệt đứng nép sau cửa không ngờ tâm tư Nhiễm Bình lại ác độc như vậy, không được, cô ta tự nhủ phải mau tìm được Cố Kiến Minh mới được.
Cố Kiến Minh là doanh trưởng của chỗ này, năm đó Nhiễm Bình bỏ trốn như vậy, khiến anh tức điên, tìm Nhiễm Bình suốt ba năm, không biết bọn họ đã gặp mặt nhau hay chưa?
Cao Phán Nguyệt vỗ vỗ trán: “Haizz… mình thật là ngốc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=11]

Nếu như bọn họ chưa gặp nhau, chẳng phải là mình đã làm bại lộ chuyện anh Kiến Minh đang ở đây sao?”
Cô ta vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng gõ cửa: “Có ra đây không? Tôi đếm 3,2….”
Cao Phán Nguyệt làm gì còn có tâm trạng suy nghĩ vu vơ, lập tức chạy ra.
Nhiễm Bình nở nụ cười: “Thì ra cũng hiểu được tiếng người ha.”
Cô xoay người đi đến lều của thương binh, Cao Phán Nguyệt chỉ có thể đi theo.
Nhưng khi bước vào lều thương binh, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, nụ cười trên mặt Nhiễm Bình lập tức biến mất, Phó Bân vỗ vỗ vai cô: “Tranh thủ thời gian!”
Mà Cao Phán Nguyệt vừa nhìn thấy, liền chạy ra ngoài nôn mửa.
Nhiễm Bình cũng không có thời gian mà lo cho cô ta, cùng các đồng nghiệp giúp các thương binh.
Chờ đến khi xong thì trời đã gần sáng.
Chờ đồng nghiệp đến thay ca, Nhiễm Bình trở về ký túc xá đơn sơ, Cao Phán Nguyệt đang nằm trên một chiếc giường trống, ngủ rất say.
Nhiễm Bình cũng rất buồn ngủ, ngã đầu đã thiếp đi.
Nhưng đến chiều đã tỉnh, là bị tiếng hét của Cao Phán Nguyệt làm cho tỉnh lại.
Trong ký túc xá còn có các nữ bác sĩ khác, đều bị cô ta làm cho tỉnh.
“Hét la cái gì?” Bác sĩ Trần Lệ tức giận.
Lúc này Nhiễm Bình mới nhìn đến, phía trên đầu giường của Cao Phán Nguyệt có một con nhện to bằng bàn tay.
“Có con nhện, để tôi bắt cho, cậu ngủ tiếp đi!” Cô trấn an Trần Lệ, Trần Lệ ‘ừ’ một tiếng rồi nằm xuống giường ngủ tiếp.
Cao Phán Nguyệt sợ tới mức nép ở góc giường, Nhiễm Bình dùng cây chổi quét một cái, con nhện lại rơi xuống của cô.
“Cô mau đem nó đi đi! Tối nay tôi còn phải ngủ.”
Trong lúc nhất thời, Nhiễm Bình lại bị lời nói của Cao Phán Nguyệt làm cho tức giận, cô thậm chí còn muốn ném con nhện vào người Cao Phán Nguyệt, nhưng cô lại nhịn.
Trần Lệ lại không nhịn được: “cô không ngủ cũng phải để cho người khác ngủ, sống sung sướng từ nhỏ thì chạy ra tiền tuyến làm gì?”
“Có một con nhện cũng sợ như vậy.”
Trần Lệ đã một ngày một đêm không ngủ, hiện tại cậu ấy đang rất bực bội, xốc chăn lên, giật lấy con nhện trên tay của Nhiễm Bình ném vào mặt Cao Phán Nguyệt: “Tôi nói cho cô biết, nơi này không chỉ có nhện, còn có rắn, giun, chuột, kiến, rất là nhiều!”
Nhiễm Bình sửng sốt, Trần Lệ vẫn luôn dịu dàng, không ngờ lại kích động như vậy.
Cô vội vàng kéo Trần Lệ lại: “Cậu đừng nóng, ngủ thêm một tí đi!”

Bình Luận

0 Thảo luận