Cố Kiến Minh phát hiện, giấc mơ này rất giống với giấc mơ lúc trước Nhiễm Bình đã nói.
Và cảm xúc rất là chân thật.
Chẳng lẽ đây chính là giấc mơ của Nhiễm Bình lúc đó? Cũng là nguyên nhân mà cô luôn né tránh mình?
Bất giác, hốc mắt anh đỏ lên, không biết là nỗi đau trong lòng hay là do vết thương.
Cố Kiến Minh giương mắt nhìn về phía Nhiễm Bình, trong mắt dạt dào tình cảm: “Anh không sao.”
Phó Bân nhìn Nhiễm Bình và Cố Kiến Minh rồi nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi xem các bệnh nhân khác.”
Có lẽ thấy tình trạng của Cố Kiến Minh như vậy, Nhiễm Bình cũng không còn lạnh lùng nữa.
“Đội trưởng nói anh bị thương không nhẹ, yêu cầu anh cố gắng nghỉ ngơi, đừng lo nghĩ về chiến sự nữa.”
Nghe thấy lời này, Cố Kiến Minh liền gấp gáp: “Không được, tiền tuyến đang rất căng thẳng!”
Nhiễm Bình trấn an: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng mạng sống, nếu có tình huống nào khó xử lý, bọn họ sẽ tham khảo ý kiến của anh thôi!”
Đúng là Cố Kiến Minh cũng không thể động đậy, chỉ có thể nằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=15]
Cũng không biết phải nói gì nữa, Nhiễm Bình muốn đi, lại nghe thấy giọng nói của Cố Kiến Minh.
“Tối hôm qua, anh nằm mơ, mơ thấy em chờ anh cả đời.”
“Hả?” Nhiễm Bình nhíu mày.
Lúc này Cố Kiến Minh nói chuyện có chút khó khăn, nhưng anh vẫn muốn đem chuyện trong giấc mơ kể cho Nhiễm Bình nghe.
“Anh nói, anh mơ thấy, em đợi anh cả đời.”
“Anh nói em chờ anh, nhưng khi anh đánh giặc trở về, liền phát hiện ra em đã lấy chồng, người trong thôn nói em đã lấy chồng ở núi Nghê Gia.”
Nhiễm Bình ngây người: “Núi Nghê Gia?”
Núi Nghê Gia, đúng là cô đã bị ba mẹ bán đến đó để đổi lấy tiền cưới cho em trai.
“Sau đó thì sao?” Cô lại hỏi.
“Sau đó, anh đi tìm ba mẹ em, bon họ nói anh trở về quá muộn, em đã yêu người khác rồi, là do anh đã làm em lỡ dỡ mấy năm qua.”
“Anh rất áy náy, anh đã đi núi Nghê Gia, nhưng lại không đến tìm em, người nhà nói em đang sống rất tốt, nên anh không muốn làm phiền em nữa.”
Là như vậy thật sao?
Nhiễm Bình lại hỏi: “Cho nên sau đó anh yêu Cao Phán Nguyệt và cưới cô ta?”
“Không, anh chưa từng yêu cô ấy, là cô ấy sống chết cứ muốn đi theo anh, một lần trong chiến dịch, cô ấy bị thương.”
“Ba mẹ của cô ấy cầu xin anh, đừng giày vò cô ấy nữa, cầu xin anh cưới cô ấy, chăm sóc cô ấy.”
“Đúng là vì cô ấy chạy ra tiền tuyến tìm anh nên mới bị thương, anh không có cách nào từ chối nên đã cưới cô ấy.”
Nhiễm Bình nghe xong, mặt mày tái nhợt.
Nhưng cô hiểu rõ, Cố Kiến Minh là đang nằm mơ.
Còn cô là thật sự đã trải qua.
Thấy cô không nói lời nào, Cố Kiến Minh lại rất tò mò, cô hiện tại đang suy nghĩ cái gì?
“Bình Bình, anh tìm em ba năm, bây giờ anh và em lại ở chỗ này đã hơn nửa năm, anh không muốn lại bỏ lỡ em lần nữa.”
Nhiễm Bình không ngờ anh ta lại đột nhiên nói ra lời này, theo bản năng muốn từ chối.
Lại nghe ‘xoảng’ một cái, hộp sứ trong tay Cao Phán Nguyệt rơi xuống, cô ta không thể tin được mà nhìn bọn họ, sau đó xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Nhiễm Bình thở dài: “Tôi đi xem cô ấy.”
Khi Nhiễm Bình tìm được Cao Phán Nguyệt, cô ta đã khóc đến hai mắt sưng đỏ, Nhiễm Bình đưa khăn cho cô ta: “Đừng khóc nứa”
Cao Phán Nguyệt không nhận, nghẹn ngào mà nói: “Cô đuổi tôi đi… rõ ràng là muốn ở bên cạnh anh Kiến Minh!”
“Cô nói một đằng làm một nẻo! Tôi ghét cô!”
Nhiễm Bình nhún vai: “Cô muốn nghĩ thế nào thì tùy, cô cứ ở lại đi, tôi sẽ đí”
“Cô muốn đi đâu?” Nghe thấy Nhiễm Bình phải đi, Cao Phán Nguyệt lập tức ngừng khóc.
Nhiễm Bình ngẫm nghĩ: “Tôi không biết nữa, đợi cấp trên sắp xếp đã!”
“Cô không được đi! Cô đi rồi tôi phải làm sao bây giờ?” Lần này Cao Phán Nguyệt thật sự sốt ruột.
Nhiễm Bình khó hiểu: “Cô không phải tới tìm Cố Kiến Minh sao? Tôi đi rồi không phải cô sẽ có nhiều thời gian bên cạnh anh ta sao?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận