Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-09-08 10:01:23
“Có cướp chồng hay không, không quan trọng, hiện tại chúng ta phải tìm cách sống sót trước, sống sót mới có thể nói đến chuyện khác, cho nên cô phải bỏ cái tính tiểu thư đi.”
“Mọi người đều đã rất căng thẳng, Trần Lệ cũng không phải là người duy nhất sụp đổ tinh thần.”
Cao Phán Nguyệt vô thức níu lấy tay áo của Nhiễm Bình: “Cô sẽ không còn cần tôi nữa đúng không?”
Cô bị lời nói của Cao Phán Nguyệt làm cho suýt bật cười: “Nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng như vậy.”
Cô ta sợ tới mức rút tay lại: “Tôi biết rồi.”
“Hừ, anh Kiến Minh sẽ bảo vệ tôi.”
Mấy giờ sau, bên ngoài đã yên tĩnh.
Có vài người trinh sát trở về: “Đã kết thúc, nhưng khu vực y tế đã bị san bằng.”
Đám người Nhiễm Bình đi ra ngoài, khu vực y tế đã trở thành đống đổ nát, nhưng dưới lều thương binh là hầm trú ẩn rất an toàn nên bọn họ chỉ cần chạy nhanh là thoát.”
“Phó đội trưởng, Cố doanh trưởng triệu tập cuộc họp!”
Phó Bân nhìn về đám Quân y còn lại, phất tay: “Khẩn trương sơ cứu!”
Gọi là sơ cứu chẳng qua là một nhóm người đi kiểm tra xem có thương binh nào có vết thương mới hay không, một nhóm lại kiểm tra vật tư y tế còn lại nhiều hay không.
Nhiễm Bình đi vào lều thương binh, lại một đêm bận rộn.
Một lúc sau, Phó Bân cũng đã trở lại.
Đi cùng anh ta là Cố Kiến Minh.
“Cố doanh trưởng cùng chúng tôi đã họp xong, đi qua đây xem tình hình……”
“Anh Kiến Minh —-”
Giọng nói của Phó Bân còn chưa dứt, Cao Phán Nguyệt đã như một cơn gió lao vào lòng của Cố Kiến Minh.
Anh mắt của Cố Kiến Minh lại nhìn chằm chằm vào Nhiễm Bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=13]


Phó Bân, người cao 1m83 đang hoang mang.
“Chúng ta đi trước đi.”
Nhiễm Bình kéo tay Phó Bân, anh ta nhận ra tình hình lúc này, lấy lại tinh thần mà đi theo cô.
Ngay sau đó, tay của Nhiễm Bình bị Cố Kiến Minh nắm chặt.
“Em có sao không?”
Trong mắt Nhiễm Bình không có chút gợn sóng: “Tôi không có việc gì, cô ấy cũng không có việc gì, xin Cố doanh trưởng yên tâm.”
Cố Kiến Minh muốn giải thích: “Anh không biết cô ấy sẽ đến.”
Nhiễm Bình lại hơi mỉm cười: “Cô ấy rất dũng cảm, anh nên quý trọng.”
Phó Bân xem như đã hiểu, người Cố Kiến Minh để ý là Nhiễm Bình, nhưng từ khi Nhiễm Bình đến đây cô chưa từng nói là có quen biết với Cố doanh trưởng….
Bây giờ bị đồng nghiệp giỏi phẫu thuật nhất mà anh từng hợp tác, kéo tay áo, tim đập hơi nhanh.
Trong miệng anh ta lại toàn là công việc: “Nhiễm Bình lát nữa chúng ta cũng nên họp.”
Một lúc sau, tất cả mọi người đều đến họp, trừ Cao Phán Nguyệt đang nói chuyện với Cố Kiến Minh.
11.
Phó Bân chưa kịp thay đồ, quần áo dính đầy đất.
“Khu vực y tế của chúng ta đã bị oanh tạc, tiền tuyến đang căng thẳng, chúng ta phải rút lui sâu vào trong núi 10km!”
“Nhưng bên kia không có khu vực y tế riêng biệt, chúng ta phải dựng tạm, những ngày sắp tới chắc chắn sẽ rất khó khăn, xin mọi người hãy cố gắng kiên cường hơn nữa”
Bây giờ chúng tôi đều đang ở tiền tuyến, không có ai là hèn nhát, tất cả mọi người đều đồng ý.
Những những ngày khó khăn sau đó thật sự bắt đầu, mọi người mới biết được, hai từ “khó khăn” đã rất nhẹ nhàng rồi.
Chúng tôi rút lui đến một khe núi lớn.
Tự tay đốn củi, rồi vận chuyển khung khép đến vị trí đã chọn, dựng giàn giáo xây lại một khu y tế đơn giản, chưa đầy một tháng đã hoàn thành.
Một tháng này, Cao Phán Nguyệt vẫn đi theo mọi người làm vài công việc chân tay nhẹ nhàng.
Trên tay đám người Nhiễm Bình và Trần Lệ cũng đầy vết trầy xước, sau khi lành lại tạo thành những vết chai sạn sần sùi.
Sau khi khu y tế hoàn thành, một thời gian dài địch không có tấn công, cũng coi như là tạm ổn định.
Hiện tại bọn họ đã rút lui vào rừng, nếu đánh du kích, quân địch chắn chắn không thể đánh lại.
Mọi người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn ác mộng của Cao Phán Nguyệt lại bắt đầu.
Ở trong khe núi, cô ta đã gặp được rắn, giun, chuột, kiến mà Trần Lệ nói.
Cô ta mỗi ngày đều cực kỳ căng thẳng, tình cờ cấp trên có một lần thay đổi người, Nhiễm Bình kiến nghị Cao Phán Nguyệt nên về nhà.
Cao Phán Nguyệt lại không muốn: “Ở với nhau lâu vậy rồi mà cô vẫn coi thường tôi sao?”
“Không phải tôi coi thường cô, mà là cô cũng không thích hợp ở lại nơi này, nếu cô chỉ vì Cố Kiến Minh thì cô có thể chọn ở lại bộ phận Hậu cần thay vì chiếm chỉ tiêu của bộ phận Y tế.”

Bình Luận

0 Thảo luận