Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Chương 20

Ngày cập nhật : 2025-09-08 10:03:10
Trên khuôn mặt dính đầy máu của Cố Kiến Minh hiện lên một nụ cười gượng gạo.
“Chỉ cần gặp được em, là anh hết đau.”
Người đàn ông trước mặt mình, đã lâu rồi không gặp, lại có cảm giác như khoảng thời gian trước kia bọn họ ở bên nhau.
Khi đó Cố Kiến Minh sẽ nói những lời như vậy để làm cô vui vẻ.
Nhiễm Bình hơi phân tâm, tay dùng sức mạnh hơn.
Cố Kiến Minh hít hà một hơi, giương mắt thấy Nhiễm Bình đang cười nhẹ.
Lâu rồi anh cũng không Nhiễm Bình cười với mình: “Bình Bình, từ khi nào em lại trở nên xấu tính như vậy?”
“Hôm nay.”
Tay nghề của Nhiễm Bình thành thạo, đem vết thương của Cố Kiến Minh rửa sạch sẽ nhanh chóng.
Không thể không nói, Cố Kiến Minh là một người mạnh mẽ, trên người anh chi chít vết thương.
Có những vết thương cô đã nhìn thấy trước đây và cũng có những vết thương mới.
“Mấy năm qua anh lại bị thương sao?” Nhiễm Bình nhìn những vết thương khiến người ta sợ hãi.
Cố Kiến Minh nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Nhiễm Bình, lòng anh có chút vui sướng, xem ra mấy năm không gặp, Bình Bình đã không còn tỏ ra kiêng dè với anh.
“Đánh giặc làm sao không bị thương? Chẳng phải làm bác sĩ thỉnh thoảng em vẫn bị thương sao?”
“Anh không sao.”
Mặc dù anh ta đã nói như vậy, Nhiễm Bình vẫn làm kiểm tra cho anh từ trên xuống dưới, phát hiện chỉ bị ngoại thương, mới âm thầm thở phào một hơi.
Kỳ lạ cô lo lắng gì chứ?
Ngoại trừ hai người này, hôm nay không còn bệnh nhân nào khác.
Phó Bân có thể đi lại, nên đã chọn xuất viện về thăm nhà.
Nhiễm Bình tiễn anh ra cửa: “Đội trưởng, thật may là anh đã trở về!”
“Tôi còn chờ anh dẫn tôi đi dạo huyện Tô Hà đó!”
Phó Bân cảm thấy sau khi Nhiễm Bình ở nơi này một thời gian, đã không còn căng thẳng như lúc ở tiền tuyến nữa.
Là bởi vì Cố Kiến Minh sao?
Trong lòng Phó Bân có chút không thoải mái.
“Tôi sẽ ở đây một thời gian, chắc chắn sẽ có cơ hội.”
Đúng lúc đó, thấy Cố Kiến Minh chống nạng đi ra: “Phó Bân, hai chúng ta là anh em sống chết có nhau, đến lúc đó làm phiền cậu dẫn vợ chưa cưới của tôi đi dạo.”
Phó Bân cũng là đàn ông, anh đương nhiên biết Cố Kiến Minh cảnh cáo anh.
17.
Bọn họ từng đính hôn, anh đã chậm một bước.
“Được.”
Nói xong, anh nhìn Nhiễm Bình: “Tôi đi đây.”
Sau đó rời khỏi trung tâm Y Tế huyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=20]


Nhiễm Bình quay đầu lại: “Anh cố ý nói như vậy phải không?”
Cố Kiến Minh nhướng mày, không có phủ nhận: “Không còn cách nào, ai biểu cậu ta thích em.”
“Anh nói bậy.”
Nhiễm Bình không tin, cô và Phó Bân chỉ đơn giản là đồng đội.
Hơn nữa đội trưởng chưa từng thể hiện tình ý trước mặt cô.
“Tốt nhất là em đừng tin, Bình Bình, chân anh đau.”
Cố Kiến Minh tỏ ra đáng thương mà nhìn cô, Nhiễm Bình bất lực, chỉ có thể dìu anh ta trở về phòng bệnh.
Phó Bân về đến nhà, mợ Lý Thải Hà vui mừng mà lau nước mắt.
“A Bân, con trở về khỏe mạnh là tốt rồi, nếu không mợ không biết phải ăn nói như thế nào với ba mẹ con.”
Phó Bân được mợ dìu lên giường nằm: “Mợ, mợ có nhận được thư của con không?”
Lý Thải Hà liên tục gật đầu.
“Là bác sĩ Nhiễm đem về, mấy năm nay con bé khám bệnh cho mợ và cậu của con đều không nhận tiền.”
“Nói là tiền tuyến đã được con chăm sóc, nên cũng muốn giúp đỡ hai người già chúng ta.”
“A Bân, mợ thấy bác sĩ Nhiễm cũng đang độc thân, hay là để mợ đi ngỏ lời với con bé nhé!”
Nghe thấy lời này, trong lòng Phó Bân chua xót.
“Không cần đâu mợ, lần này người về cùng con chính là chồng chưa cưới của cô ấy.”
“Chồng chưa cưới của cô ấy là doanh trường, con không thể so được.”
Nghe cháu trai nói vậy, Lý Thải Hà cũng không nói vào nữa: “Tiếc quá, nhưng mà bác sĩ Nhiễm có tấm lòng rất tốt, người lại xinh đẹp, xứng đáng có một người chồng là doanh trưởng.”
“Không biết vị doanh trưởng kia có xứng với cô ấy không?”
Ánh mắt Lý Thải Hà có chút tiếc nuối mà nhìn cháu trai của mình: “Con lo mà nghỉ ngơi cho tốt, mợ đi làm hoành thánh, hôm nay là Đông chí, con về thật đúng lúc.”
Bà đi làm hoành thánh, Phó Bân thở dài một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Buổi tối, Lý Thải Hà gửi một ít sủi cảo đến trung tâm Y Tế huyện.
Sau khi trở về, bà đóng cửa lại, ngồi đối diện với Phó Bân: “Vừa rồi mợ đi đưa sủi cảo, vừa lúc nhìn thấy bác sĩ Nhiễm cùng một người thanh niên cao ráo trong phòng bệnh, hỏi ra mới biết đó là doanh trưởng.”
“Trông rất là xứng đôi!”

Bình Luận

0 Thảo luận