Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-08 09:59:47
Nhiễm Bình đứng ở sân ga, nhìn đoàn tàu rời đi sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.
Cố Kiến Minh, lần này từ biệt, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Sau khi xuống xe lửa, thứ chào đón cô chính là màn đêm vô tận.
Đi ra khỏi Ga, Nhiễm Bình ôm túi xách nhìn xung quanh, trong lòng mờ mịt.
Khi rời đi, cô rất dứt khoát nhưng không nghĩ tới, xuống đây rồi thì sẽ làm gì?
May mắn thay, trước giờ cô vẫn chăm chỉ làm việc, trong tay có chút tiền tiết kiệm, nhưng không nhiều lắm.
Đời trước cô chưa từng ở trong thành phố, hiểu biết của cô về thành phố chỉ là được nghe kể lại.
Nghĩ nghĩ, cô nên tìm một nhà khách để ở tạm đã.
Nhà khách ở thập niên 60, chắc cũng không được tốt lắm.
Nhiễm Bình rửa mặt xong nằm xuống, tính toán xem con đường sau này phải đi như thế nào.
Hiện tại cô đã rời khỏi thôn Linh Lung, cũng đã rời xa Cố Kiến Minh, trước tiên phải tìm kế sinh nhai trước.
Huyện Thái Bồng cũng là một nơi tốt, ngày mai đi tìm việc làm, hiện tại ổn định cuộc sống trước đã, rồi hãy tính chuyện sau này.
Suy nghĩ ngày càng mơ hồ.
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Bình ra khỏi nhà khách.
Cô đi đến bệnh viện và một vài phòng khám, nhưng bọn họ đều lấy lý do ‘chưa có kinh nghiệm’ làm việc mà từ chối cô.
Cho đến khi cô đến một nhà thuốc có tên là ‘Hiệu Thuốc Chấn Hoa’ ông chủ Trương Chấn Hoa nhìn cô một lượt.
“Cô từ đâu tới?”
Nhiễm Bình nói: “Tôi là người ở thôn Linh Lung, huyện Tòng Giang.”
Vừa nghe cô ở nông thôn tới, ngoại hình cũng có chút đặc biệt nên đã cho cô thử việc hai ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=7]


“Cô làm thử hai ngày, được thì làm, không thì đi! Nếu ở lại làm thì một tháng cho cô 10 đồng tiền, bao ăn ở.”
“Được” Nhiễm Bình đồng ý.
6.
Hiệu thuốc này chỉ bán thuốc, khi người ta đến mua cô chỉ cần đưa thuốc cho khách là được.
Mỗi ngày làm 8 tiếng, lại bao ăn ở rất thích hợp với cô.
Nhiễm Bình ở trên gác mái của hiệu thuốc, gác mái có hai phòng, một phòng là của vợ chồng ông chủ Trương, một phòng còn lại để đồ đạc linh tinh kê một chiếc giường chính là phòng của cô.
Nhưng may mắn là đã có chỗ dừng chân.
Huyện Thái Bồng cũng rất đông dân cư, dạo gần đây lại là rét tháng ba, nhiều người đau ốm, đến mua thuốc cũng không ít.
Vì vậy Nhiễm Bình luôn bận rộn từ sáng đến tối.
Chỉ đến giờ cơm, bà chủ bảo cô đi ăn cơm, gắp vội vài đũa, lại chạy ra xem hiệu thuốc, cô làm việc rất chăm chỉ.
Cứ như vậy mà qua thử việc.
Lại không nghĩ rằng, sáng ngày thứ ba, bà chủ sáng sớm đã ra khỏi nhà, nói là phải về nhà mẹ đẻ.
Chỉ có ông chủ và Nhiễm Bình ở trong tiệm.
Nhiễm Bình vẫn bận rộn như cũ, đời trước cô là một thầy lang, sau đó thôn cho cô vào biên chế, nhưng lại bị con gái của em trai là Nhiễm Linh thay thế.
Nhiễm Linh là cháu của cô, nếu không có việc gì làm thì số phận cũng không khác cô là bao, Nhiễm Bình liền đem cái biên chế kia nhường cho cháu gái.
Đời này, không biết số phận của nó sẽ ra sao.
Ăn vội cho xong bữa trưa Nhiễm Bình tranh thủ lên phòng nghỉ trưa một chút.
Lại nghe có tiếng động bên ngoài, cô rón rén bước ra ngoài thì thấy ông chủ Trương Chấn Hoa ôm eo một cô gái với dáng người nhỏ nhắn đi vào phòng ngủ.
“Sao lại đến tìm anh?”
“Không chờ được ~ con cọp cái nhà anh vừa đi là em chạy đến liền.”
Nhiễm Bình lấy tay che miệng mình lại, ông chủ thật to gan, ban ngày ban mặt mà dám dẫn nhân tình về nhà.
Cô không dám phát ra tiếng động, lặng lẽ trở về phòng.
Cảm thấy có chút đau lòng cho bà chủ.
Đàn ông đúng là đứng núi này trông núi nọ, Cố Kiến Minh đã như thế, Trương Chấn Hoa cũng không khác gì.
Nhiễm Bình lắc đầu, cảm thấy chán nản.
Lại tiếp tục nghỉ ngơi, đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe một tiếng hét lớn: “Người phụ nữ này là ai?”
Lại nghe tiếp một tiếng ‘ầm’
Nhiễm Bình mở cửa ra, cảnh tượng trước mặt khiến đồng tử cô co lại.
Bà chủ Trịnh Ngọc ngã xuống lầu, đang nằm trong vũng máu, ông chủ đúng một bên tay chân luống cuống.
“Bà chủ!!!”
Nhiễm Bình hoảng sợ, chạy xuống lầu kiểm tra tình trạng của bà chủ.
Bà bị đụng vào đầu, máu tuôn không ngừng.
Trịnh Ngọc mặt đầy nước mắt: “Tiểu Nhiễm, cứu mạng….!”

Bình Luận

0 Thảo luận