13.
Cao Phán Nguyệt nghe vậy không nói gì, đúng là như vậy, nhưng mấy ngày nay cô ta đều đi theo Nhiễm Bình, Nhiễm Bình đi rồi, ai sẽ chỉ dạy cô ta?
“Chỉ là, chỉ là tôi không nghĩ cô sẽ đi.”
Cô ta ngượng ngùng, ngượng ngùng nói ra một câu.
Nhiễm Bình lại cảm thấy có chút bất lực, sống hơn 80 mấy năm, lại không thể hiểu nổi tâm tư của một cô gái trẻ.
“Cao Phán Nguyệt, cô có một lòng dũng cảm tuyệt vời, tại sao cô không dùng nó cho chính mình?”
“Không cần đem tất cả tâm tư của mình đặt hết vào một người đàn ông, đến cuối cùng người mà đàn ông coi trọng nhất cũng chỉ có bản thân anh ta, cô cũng nên vì mình mà tính toán một chút.”
“Dựa vào ngoại hình và năng lực của cô, rất thích hợp làm công tác văn nghệ. Một là cô quay về tham gia đoàn văn công, hai là về làm con gái nhà giàu của cô, nhưng mong cô đừng ở đây mạo hiểm tính mạng của mình chỉ vì một người đàn ông.”
Nhiễm Bình cảm thấy những gì cần nói cô đã nói hết rồi.
Cao Phán Nguyệt đứng ngây người tại chỗ, giờ khắc này rất nhiều sự việc trong đầu cô đã thay đổi.
Nhiễm Bình theo sự sắp xếp của cấp trên, cô trở về đơn vị trong nước.
Cô muốn nhắn một tin cho Trịnh Ngọc.
Nhưng hiện tại chiến sự căng thẳng, chỗ của cả hai cách xa đến ngàn dặm, muốn liên lạc cũng rất khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=16]
Phó Bân đến tiễn Nhiễm Bình và đưa cho Nhiễm Bình một lá thư: “Nhiễm Bình, chỗ cô đến là huyện Tô Hà, chỗ đó là quê của tôi, cô giúp tôi gửi một lá thư cho cậu mợ đi!”
Nhiễm Bình thắc mắc: “Sao anh không viết thư cho ba mẹ?”
Ánh mắt Phó Bân có chút thương cảm khó nói thành lời: “Ba mẹ tôi mất năm tôi 7 tuổi, là do cậu mợ nuôi tôi lớn.”
“Bọn họ mở một tiệm ăn sáng, gọi là tiệm ăn Tô Hà, rất dễ tìm.”
Nhiễm Bình gật đầu, nhìn vị đội trưởng trước mặt đã từng chăm sóc cô rất nhiều trong thời gian qua, có chút lưu luyến.
“Cố gắng sống tốt, tôi đợi anh về huyện Tô Hà dẫn tôi đi xem phong cảnh.”
Mắt Phó Bân sáng ngời, rồi lại nhanh chóng ảm đạm, như đang kiềm chế một cái gì đó: “Nếu có thể trở về, nhất định!”
Nhiễm Bình nhón chân vỗ vỗ vai anh: “Vậy tôi đi đây!”
“Cô không muốn nói lời tạm biệt với Cố doanh trưởng sao?” Phó Bân dò hỏi.
Nhiễm Bình ngẫm nghĩ: “Anh nói cũng đúng.”
Nhiễm Bình quay đầu đi vào lều thương binh.
Nhìn bóng lưng của cô, Phó Bân cảm thấy bản thân mình rất nhiều chuyện.
…..
Trong lều, Cố Kiến Minh đang xem địa đồ.
Nhìn thấy Nhiễm Bình tới, anh lập tức buông bản đồ xuống, sợ cô cằn nhằn.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay Nhiễm Bình lại nói một câu: “Tôi sắp đi rồi, anh ráng dưỡng thương cho tốt!”
Cố Kiến Minh buồn bã: “Lui về đóng giữ hay đổi nơi khác?”
“Lui về đóng giữ.” Nhiễm Bình trả lời.
Cố Kiến Minh truy hỏi: “Ở đâu?”
Nhiễm Bình suy nghĩ: “Còn đang đợi sắp xếp, nghe nói là sẽ thông báo trên đường đi.”
Thật ra đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng không còn muốn trốn tránh Cố Kiến Minh nữa, nhưng mà có một số chuyện vẫn phải cần thời gian để tiếp nhận.
Nếu tất cả những gì anh ta mơ là sự thật, thì ông trời đúng là trêu người.
Mọi thứ cũng thật buồn cười.
Cố Kiến Minh đen mặt: “Em vẫn muốn trốn tránh anh?”
“Trốn hay không, cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Cố Kiến Minh anh nên trân trọng người trước mặt.”
“Hiện tại, tôi không thể nào tin vào tình yêu của anh giống như Cao Phán Nguyệt.”
Nhiễm Bình đã trải qua rất nhiều sinh tử, cái gì mà yêu hay không yêu, đối với cô đã không còn quan trọng.
“Anh sẽ đi tìm em.”
Cố Kiến Minh bỗng nhiên mở lời, đôi mắt anh lấp lánh: “Bình Bình, anh chỉ công nhận một mình em là vợ, nếu giấc mơ của em và giấc mơ của anh là một câu chuyện hoàn chỉnh, thì đó nhất định chính là lời cảnh cáo dành cho anh.”
14.
“Cảnh cáo anh không được bỏ lỡ em lần nữa.”
“Em không muốn lộ địa chỉ, anh không ép em, nhưng cho dù em ở chân trời góc biển nào, anh cũng sẽ tìm được em.”
“Nếu em đã kết hôn, anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ em. Nếu em chưa kết hôn, anh sẽ dùng hết mọi cách để được ở bên em.”
“Bình Bình, trên đường đi không an toàn, em đi cẩn thận.”
“Không cần lo lắng cho anh, anh cũng sẽ tự biết chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nhiễm Bình nghe anh ta nói rất nhiều lời như vậy, đáy lòng yên tĩnh như mặt hồ lại bất chợt gợn sóng như có ai đã ném đá vào.
“Cố Kiến Minh, anh vẫn chưa làm được, đừng cố hứa hẹn.”
“Tôi sẽ không tin nữa.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận