Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-09-08 10:01:32
“Cô không thấy tôi đã tiến bộ sao? tôi cũng cống hiến xây dựng nơi này, tôi cũng đã cứu được rất nhiều người.”
Cao Phán Nguyệt cảm thấy oan ức: “Tại sao cô không công nhận tôi?”
“Cô thật sự đã làm những việc này, nhưng cái chúng tôi cần là một người có tay nghề thành thục, thay vì cứ phân tâm mà quan sát cô.”
“Cô cũng có cống hiến, nhưng đội ngũ cô dẫn đường đi lạc đường chúng tôi phải đi tìm cô, cô cứu người nhưng vì không có kinh nghiệm nên xém chút nữa đã bỏ qua thời gian cấp cứu tốt nhất.”
Cao Phán Nguyệt được gia đình chăm lo từ nhỏ, chuyến đi đến thôn Linh Lung lần đó là lần đầu tiên xa nhà của cô ta, hơn nữa Phó Bân nói với Nhiễm Bình, ba mẹ của Cao Phán Nguyệt không hề biết cô ta đến chỗ này.
Hiện tại, ba mẹ cô ta đã gửi thư, muốn cô ta quay về! Nếu không cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của các bên liên quan.
Cô ta đang là người của Nhiễm Bình, nên Nhiễm Bình cũng có trách nhiệm khuyên cô ta trở về.
Cao Phán Nguyệt nghe thấy những điều này, mắt rưng rưng: “Ở trong lòng cô, tôi vô dụng như thế sao?”
Nhiễm Bình ngẩn người: “Đúng vậy, nên là cô đi về đi!”
Nói xong câu này, Nhiễm Bình cũng đứng dậy rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=14]


Trên đường, trùng hợp gặp Phó Bân đang đưa một bệnh nhân đi cấp cứu, nhìn thấy Nhiễm Bình, anh vẫy tay: “Nhiễm Bình, tới xem tay cậu này, bị gãy rồi!”
Hai người bận bàn bạc phương pháp điều trị, vào lều thương binh, không có thời gian để ý đến Cao Phán Nguyệt.
Mà Cao Phán Nguyệt nhìn bóng dáng cô đi xa, trong lòng buồn bực muốn đi tìm anh Kiến Minh.
Nhưng mà nghĩ đến Cố Kiến Minh là doanh trưởng càng bận rộn hơn, lại đối xử lạnh nhạt với cô ta, thật không biết phải làm sao bây giờ?
Tâm trạng buồn bực, cô ta xoay người đi vào một con đường nhỏ để giải sầu.
…….
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiễm Bình nghe được tin Cố Kiến Minh bị thương nặng.
“Cố doanh trưởng bị bắn!” Đám người Phó Bân cùng Nhiễm Bình vội vàng đi đến lều của Cố Kiến Minh, liền thấy anh ta nằm trên giường mặt không còn một chút máu.
“Cố doanh trưởng mất rất nhiều máu! Yêu cầu truyền máu, Cố doanh trưởng thuộc nhóm máu B, nhưng hiện tại trong kho dự trữ không đủ loại máu này.”
Nhóm máu B?
“Tôi cũng nhóm máu B, mau lấy của tôi!” Cô vội vàng nói, cô vừa nói, những người lính khác cũng lên tiếng, bọn họ tình nguyện hiến máu cho Cố doanh trưởng.
Ca phẫu thuật của Cố Kiến Minh do Phó Bân và Trần Lệ thực hiện.
Bởi vì Nhiễm Bình sau khi hiến máu, đã ngất xỉu, cô thực sự mệt mỏi.
Chờ khi cô tỉnh lại cũng đã là buổi tối, ca phẫu thuật của Cố Kiến Minh có lẽ cũng đã hoàn thành, Trần Lệ vừa trở về đã chạy đến xem tình trạng của Nhiễm Bình.
“Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Nhiễm Bình gật gật đầu: “Không có gì, tôi vẫn có thể làm việc, Cố doanh trưởng sao rồi?”
Trần Lệ ấn Nhiễm Bình xuống: “Không sao rồi, viên đạn đã được lấy ra, cậu nghỉ thêm một chút đi!”
“Phó đội trưởng nhờ tôi nhắn với cậu, cơ thể cậu không khỏe… nếu được thì về nhà đi!”
“Trở về?”
Cô còn có thể trở về sao?
Trong nước đang là thời điểm cách mạng văn hóa diễn ra, cô thật sự không muốn trở về, nhưng cô cũng đã ở đây mấy năm, cơ thể cũng dần suy nhược.
Lúc trước, cô cũng hiến máu rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ ngất xỉu.
Nhiễm Bình thở dài: “Tôi sẽ suy nghĩ!”
Lại qua thêm một ngày, Phó Bân đếm tìm Nhiễm Bình muốn cùng cô đi thăm khám vết thương của Cố doanh trưởng, anh ta đã tỉnh, nửa người trên quấn vải trắng, khoác hờ một chiếc áo.
“Cảm thấy sao rồi?”
Nhiễm Bình rốt cuộc cũng chủ động nói chuyện với anh ta.
Nhất thời Cố Kiến Minh có chút hoang mang, trong giây phút sinh tử, anh có mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy mình và Nhiễm Bình đính hôn, sau đó vì chiến tranh mà trì hoãn việc kết hôn, anh để Nhiễm Bình phải đợi chờ anh.
Nhưng sau khi anh chiến thắng trở về, lại phát hiện Nhiễm Bình đã đi lấy chồng.
12.
Mà Cao Phán Nguyệt lại vì anh mà không màng sống chết, anh lấy Cao Phán Nguyệt cũng bởi vì trách nhiệm.
Cuối cùng anh lại phát hiện ra Nhiễm Bình cả đời không có lấy chồng, cả đời chờ đợi anh, đến lúc chết vẫn gọi tên anh.

Bình Luận

0 Thảo luận