“Đưa vợ ông đến bệnh viện đi, đứng ngây ra đó làm gì?”
Nhiễm Bình sốt ruột đến mức quên ai là ông chủ, hét vào mặt Trương Chấn Hoa.
“Tôi, tôi đi lấy tiền!” Trong lúc ông ta còn loay hoay, Nhiễm Bình đã lấy ở đâu ra miếng băng gạc sạch ấn vào vết thương của bà chủ mà cầm máu, cũng may, tầng gác mái không cao, vết thương cũng không có nghiêm trọng.
Khi đã cầm được máu, Nhiễm Bình lại dùng tăm bông thoa thuốc sát khuẩn vào vết thương để tránh nhiễm trùng.
“Xong rồi, xong rồi, không có việc gì!” Nhiễm Bình an ủi Trịnh Ngọc.
Trịnh Ngọc rất là đau đầu, nhưng bà lại phát hiện ra thao tác của Nhiễm Bình rất chuyên tâm: “Được.”
Sau một lát, Nhiễm Bình đã hoàn thành việc sơ cứu vết thương cho Trịnh Ngọc, lúc này Trương Chấn Hoa mới từ từ cầm tiền mà đi xuống: “Đi đi đi, đi bệnh viện!”
Trịnh Ngọc nhìn thoáng qua Nhiễm Bình, Nhiễm Bình mới vỗ vai bà chủ: “Đi kiểm tra một chút cũng tốt!”
Vì thế hai vợ chồng ông bà chủ đi bệnh viện, Nhiễm Bình ở nhà dọn dẹp lại hiện trường.
Cho đến trời tối, chỉ có một mình Trịnh Ngọc đi về nhà.
Bà thất thần vừa vào cửa đã ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt nhìn xa xăm.
Nhiễm Bình thở dài trong lòng, chắc là trưa hôm nay bà chủ về nhà sớm, gặp phải cảnh này.
“Bà chủ, ăn cơm không? Hôm nay tôi nấu cơm.”
Trịnh Ngọc lắc lắc đầu: “Cảm ơn cô vì chuyện hôm nay, tôi dân cô ra ngoài ăn.”
Trên phố có nhiều quán ăn, bà chủ dẫn Nhiễm Bình vào một quán, bà chủ nói cô gọi món, Nhiễm Bình lại vì bà chủ mà gọi các món thanh đạm như rau xào, mướp hương…
Nhưng Trịnh Ngọc là dân bản địa của huyện Thái Bồng, khẩu vị quen đậm đà.
Bà gọi món mao huyết vượng (huyết vịt cay) và gan heo xào tỏi.
“Hôm nay cám ơn cô, khiến cô chê cười rồi.” Gọi món xong, Trịnh Ngọc lại nói cảm ơn với Nhiễm Bình lần nữa.
Sau đó bà lại nói: “Cửa hàng này là của tôi, tôi muốn ly hôn với ông ta, cô là do ông ta tuyển dụng, tôi muốn hỏi không biết cô có tính toán gì không?”
Nhiễm Bình lo lắng: “Bà chủ, bà muốn đuổi tôi sao?”
Vừa mới đi làm, chẳng lẽ lại thất nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=8]
Trịnh Ngọc nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, cũng nới lỏng tâm tình một chút: “Không phải, là muốn hỏi cô vẫn tiếp tục làm hay muốn rời đi!”
“Đương nhiên là muốn ở lại, tuy rằng tôi là do ông chủ tuyển vào, nhưng tôi cũng không có bất cứ mối quan hệ nào với ông ta, ông ta là tên đàn ông đứng núi này trông núi nọ, tôi cũng từng gặp một lần, thật sự rất đáng ghét.”
Nhiễm Bình nhớ đến Cố Kiến Minh cùng Cao Phán Nguyệt, đời trước cũng không phải vì gặp được Cao Phán Nguyệt mà đứng núi này trông núi nọ sao?
Vừa dứt lời, lại thấy khuôn mặt đầy tâm sự của bà chủ: “Bà chủ, bà tính khi nào mới ly hôn?”
Liền nghe Trịnh Ngọc nói: “Đã ly hôn! Bọn tôi không có làm giấy hôn thú, bây giờ ông ta cảm thấy có lỗi với tôi nên đã thỏa thuận ly hôn.”
7.
Nhiễm Bình chép miệng.
Thật ra ở thập niên 60, tư tưởng của phụ nữ cũng dần dần được giải phóng, rất nhiều phụ nữ dám yêu dám hận, nếu không có chuyện xảy ra vào ba năm sau thì tốt rồi. (Cách mạng văn hóa 1966 nha mọi người Google thêm)
Hơn nữa lúc này cũng có rất nhiều người không làm giấy hôn thú, cho nên ly hôn cũng rất đơn giản.
Không giống như năm 2024, kết hôn phải đăng ký, ly hôn còn phải chờ thời gian hòa giải, cứ muốn trói chặt người ta trong hôn nhân.
“Chúc mừng bà chủ!” Nhiễm Bình nâng ly.
Đang nói thì đồ ăn cũng được dọn lên.
Hai người ăn xong liền trở về hiệu thuốc, hiện tại chỉ còn hai người Trịnh Ngọc và Nhiễm Bình, hơn nữa Trịnh Ngọc còn đang dưỡng thương, nên Nhiễm Bình càng bận rộn.
Nhưng mà cô lại thích sự bận rộn này.
Vết thương của Trịnh Ngọc dần dần hồi phục, Nhiễm Bình mỗi ngày theo bà chủ đến xưởng dược liệu nhập hàng, học hỏi được không ít kinh nghiệm.
Nhiễm Bình chịu khó theo bà chủ như vậy, bà chủ cũng không có bạc đãi cô, còn tăng lương và phúc lợi cho Nhiễm Bình.
Cứ như vậy, hai năm qua đi, Nhiễm Bình đã 22 tuổi.
Nhiễm Bình đã có chút tiền tiết kiệm, cũng đã lấy được giấy hành nghề.
Trịnh Ngọc cũng lấy được giấy phép điều dưỡng, bà muốn cùng Nhiễm Bình biến hiệu thuốc này thành một phòng khám nhỏ.
Nhưng đúng lúc này, chiến tranh lại nổ ra.
Bên trên thông báo tuyển chọn tình nguyện viên Hậu cần, Trịnh Ngọc dò hỏi ý kiến của Nhiễm Bình.
Nhiễm Bình lại bần thần cả người.
Trận chiến này chính là trận chiến đã chia cắt cô và Cố Kiến Minh.
Đây là một trận chiến không thể không đánh.
“Chị Ngọc, trận chiến này có thể sẽ kéo dài thật lâu, chờ khi xong mọi chuyện chúng ta quay lại phòng khám vẫn chưa muộn.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận