“Sao cô lại không ăn cơm? Cô có biết không ăn cơm sẽ dẫn đến suy dinh dưỡng và hạ đường huyết không?”
“Không ăn được.”
Nhiễm Bình lại không nghĩ tới cô ta trả lời như vậy.
“Ở tiền tuyến cô ăn rất ngon mà, mọi người ở đàn văn công ăn gì mà cô lại ăn không được?”
15.
Cao Phán Nguyệt cũng bất đắc dĩ: “Không biết, sau khi trở về tôi đều cảm thấy ăn không ngon, có nhiều món ăn không được.”
“Bữa cơm ngon nhất, chính là bữa tối sau khi dọn đến khu y tế ở khe núi, lúc tất cả mọi người chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi liền cảm thấy bữa cơm đó đặc biệt thơm ngon.”
“Cái đó là đương nhiên, bởi vì đó là bữa cơm khi cô cực kỳ đói và mệt, cơm thật ra đều giống nhau, khác nhau chỉ là tâm trạng và hoàn cảnh.” Nhiễm Bình giải thích.
Cao Phán Nguyệt cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, cô có biết không, đôi lúc tôi cảm thấy công việc trong đoàn văn công thật sự nhàm chán, tôi vẫn nhớ đến thời điểm chúng ta ở tiền tuyến.”
Nhiễm Bình không nghĩ Cao Phán Nguyệt sẽ nói như vậy.
Cô cho rằng Cao Phán Nguyệt chắc hẳn là rất ghét mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-u-m-i-n-m-cu-c-i&chuong=18]
Bởi vì dưới góc độ của Cao Phán Nguyệt, cô chẳng những là tình địch của cô ta, còn luôn đối xử với cô ta rất hung dữ, ngày nào cô ta cũng cảm thấy tủi thân ở trước mặt cô.
“Cô vậy mà lại nhớ tôi, thật là lạ.”
Cao Phán Nguyệt biết Nhiễm Bình sẽ không tin: “Cô không tin thì thôi! Được bổn tiểu thư tôi nhớ cô đã là may mắn, tôi lấy tâm tư của tôi dành cho anh Kiến Minh mà chia cho cô một chút đã là phước của cô rồi.”
Nhiễm Bình trợn mắt: “Vậy cô để dành hết cho anh Kiến Minh của cô đi!”
“Cô! Không biết tốt xấu!”
Cao Phán Nguyệt tức giận mà quay đi.
Nhưng ngay sau đó, tay cô đã bị Nhiễm Bình kéo lại: “Tính làm gì?”
Ngay sau đó, Nhiễm Bình dùng miếng bông vải lau povidone cho cô ta.
Cô ta là y tá ở tiền tuyến, còn không biết là đang làm gì sao?
“Tôi không cần truyền dịch!”
Nhiễm Bình cũng mặc kệ cô ta: “Cô đừng lộn xộn, nếu bị chảy máu cô tự lo mà cầm máu.”
Không còn cách nào khác, Cáo Phán Nguyệt đành phải truyền dịch.
Nhiễm Bình nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ta: “Ngủ một chút đi, tôi canh cho!”
Cô ta đã đi một chặng đường dài để đến đây, chắc là cũng đã mệt mỏi rồi.
“Được rồi.”
Cao Phán Nguyệt thấy Nhiễm Bình đối xử với cô ta lúc nóng lúc lạnh, làm cho cô ta không thể giận, muốn giữ mặt mũi lúc này tốt nhất là đi ngủ cho nhanh.
………
Buổi tối, Cao Phán Nguyệt nhất quyết muốn ở cùng ký túc xá với Nhiễm Bình.
Huyện nhỏ này điều kiện vẫn không tốt lắm, đến giờ vẫn còn dùng đèn dầu, Nhiễm Bình mệt mỏi cả ngày, nằm xuống liền muốn ngủ.
Nhưng Cao Phán Nguyệt lại muốn tâm sự.
“Nhiễm Bình, cô biết không? Trước đây tôi không biết cô tốt ở chỗ nào để khiến anh Kiến Minh nhớ mãi không quên.”
“Hiện tại lại cảm thấy, cô rất xứng đáng.”
Nhiễm Bình mơ màng muốn ngủ: “Cô thật là sáng mắt!”
Cao Phán Nguyệt bật cười: “Cô thật là không biết xấu hổ.”
“Tôi cũng rất tò mò, cô chỉ là một cô gái nông thôn, lại không có kiến thức, sao có thể hiểu chuyện và bình tĩnh đến vậy?”
Giọng cô ta đầy nghi hoặc.
Nhiễm Bình vốn dĩ đã ngủ rồi, lại bị mấy câu này của cô ta đánh thức.
“Con nhà nghèo đã phải gánh vác gia đình từ nhỏ, nếu ngây thơ như cô, sớm đã bị ba mẹ bán cho người khác để kiếm tiền cưới vợ cho em trai.”
“Cái gì? Trên đời này làm gì có ba mẹ nào như vậy?”
Cao Phán Nguyệt có chút tức giận.
Nhiễm Bình cười cười: “Thật trùng hợp, tôi lại có ba mẹ như vậy đó, cô cho rằng tại sao tôi lại muốn theo hai người rời khỏi thôn?”
“Nếu không gả cho Cố Kiến Minh, nếu không rời khỏi nơi đó, tôi sẽ bị bán đi như vậy đó.”
Nói đến đây, Cao Phán Nguyệt lại không hiểu: “Tôi muốn gả cho anh Kiến Minh lại không có cơ hội, cô vì cái gì mà bỏ trốn khỏi xe lửa?”
Nhiễm Bình suy nghĩ: “Vấn để này, bữa khác tôi sẽ trả lời cô?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận