Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI KÝ CHỦ BUÔNG XUÔI, TA THỨC TỈNH RỒI

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-27 10:33:38
Trong cơn t/u/y/e/t v/o/ng, ta hét to:

“Phó Tu!”

Quả nhiên, xe ngựa dừng lại.

Một bàn tay gầy guộc, khớp x/u/o/n/g rõ ràng vén rèm lên. Mấy năm trôi qua, gương mặt Phó Tu lại càng lạnh lùng hơn, mang theo mỏi mệt và ẩn sâu sát ý.

Y nhìn thấy ta, ngẩn người, rồi hơi nhíu mày:

“Tịch Nô?”

Hả?

Giờ ta tên là Tịch Nô à?

Ta còn đang sững sờ thì y đã sai tùy tùng đưa cho ta một túi bạc, sau đó buông rèm xuống.

Giọng nói lạnh nhạt truyền ra:

“Đi thôi.”

Ta nổi giận:

“Đồ sói mắt trắng! Đến ánh mắt của ta ngươi cũng không nhận ra sao?!”

Không khí bỗng chốc im bặt.

Có người lảo đảo nhảy xuống xe ngựa.

Chúng ta nhìn nhau xuyên qua dòng người hỗn loạn.

Khoảnh khắc ấy, như đã trôi qua cả một đời người.

17

Trong phòng ánh nến leo lét mờ mờ.

Ta tắm rửa sạch sẽ xong liền ngồi yên đợi ở đây, chẳng biết Phó Tu đi đâu. Ta chờ mãi, chờ mãi, chờ đến khi không thể c/u/o/n/g lại cơn buồn ngủ, đành thiếp đi trong mơ màng.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, có người nằm xuống cạnh ta. Như sợ ta sẽ biến mất, y lặng lẽ ôm c/h/ặ/t lấy ta từ phía sau.

“Phó Tu?”

Y vùi mặt vào hõm cổ ta, giọng khẽ khàng buồn bã:

“Ừ.”

Ta và Phó Tu là thanh mai trúc mã, ta lớn hơn y ba tuổi.

Nhớ năm đó, cha mẹ Phó Tu gặp chuyện chẳng lành, nghe nói tinh thần y suy sụp nghiêm trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-k-ch-bu-ng-xu-i-ta-th-c-t-nh-r-i&chuong=10]

Ta liền đưa y về sống chung trong căn phòng trọ mà ta thuê.

Đêm hôm ấy, Phó Tu từ trong phòng bước ra, chui vào sofa ta đang nằm ngủ, cũng ôm lấy ta từ phía sau như thế. Nghẹn ngào nói trong đau đớn:

“Bạch Tịch, tôi không còn nhà nữa rồi.”

Từ nhỏ tính cách Phó Tu đã cô độc, ta cứ thế ôm lấy khối băng ấy suốt ba năm ròng.

Vì thế ta chẳng thể tưởng tượng nổi, khi ta c/h/e/c ở thế giới kia, những ngày tháng đầu Phó Tu đã sống thế nào.

Nghe tiếng hô hấp phía sau dần trở nên ổn định, ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay y:

“Vừa đi đâu vậy?”

“Từ quan.”

“Hả?”

Phó Tu thấp giọng đáp:

“Tránh xa nhân vật chính, giữ lấy bình an.”

Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Kỳ thực, ta đã lợi d/u/n/g một lỗ hổng hệ thống.

Sau cái c/h/e/c của Bạch Thê Thê, Phó Tu xúc động quá độ, chắc chắn đã làm ra chuyện gì đó điên cuồng khiến thế giới hỗn loạn. Mà khi ấy, ta vẫn là hệ thống quản lý của thế giới này, trước khi giao lại quyền điều khiển, ta dùng thân phận ký chủ để bỏ trốn.

Kể từ đó, thế giới này không còn hệ thống nữa.

Cũng tốt thôi, rời xa tất cả.

Tìm một nơi chẳng ai biết đến chúng ta.

Bắt đầu lại cuộc đời.

18

Khi ta cùng Phó Tu rời kinh, Hân Hoa đích thân tới tiễn biệt ngoài thành.

Dẫu nàng chỉ vận thường phục, nhưng khí thế Đế vương vẫn khó mà che giấu.

Nàng nói với Phó Tu:

“Phu tử dạy Trẫm trị quốc an dân, dạy Trẫm không vướng tình si. Trẫm từng cho rằng Phu tử là người thấu tỏ nhất thế gian, sẽ mãi mãi cùng Trẫm đứng nơi đỉnh cao quyền thế. Nào ngờ… Trẫm đã đoán sai rồi.”

Ánh mắt sắc bén của Hân Hoa đảo qua người ta, ánh nhìn ấy rõ ràng mang theo bất mãn:

“Phu tử chấp niệm tình yêu thì thôi đi, dù sao cũng là danh môn thế gia. Nhưng một tì nữ nước mất nhà tan như ngươi, sao có thể xứng đáng để Phu tử từ quan lui ẩn?”

Ôi, xem ra đường tu hành của Hân Hoa vẫn còn kém xa lắm.

Phó Tu kéo ta ra phía sau che chắn, rồi bình tĩnh nói:

“Thế gian này vốn chẳng có đúng sai tuyệt đối, cầu điều gì đều tùy tâm mà định. Nàng là quyền, ta sẽ cầu quyền. Nàng là tình, ta sẽ theo tình. Nếu nàng là thần… thì dù phải cầu thần, ta cũng sẽ cầu.

Bệ hạ cũng vậy. Chỉ khi thật sự thấu rõ bản tâm mình muốn điều gì, con đường Đế vương mới có thể đi lâu dài được.”

Ai cũng biết, trong hoàng tộc Đại Vân triều, con trai nối dõi của Hoàng đế đông đúc, duy chỉ có một vị Công chúa.

Thành ra, nàng là bảo bối của cả hoàng gia, vạn phần sủng ái.

Trên đường rời xa kinh đô, nơi quyền lực tranh đấu, giả dối và phù hoa đan xen, ta nhìn lại lần cuối.

Khi bóng dáng thành trì dần khuất xa sau lưng, lòng bỗng nhẹ đi không ít.

Ngồi trong xe, đột nhiên ta sực nhớ ra một chuyện:

“Chúng ta mang theo đủ bạc chưa vậy?”

Phó Tu từ dưới ghế lấy ra một rương nhỏ.

Ta im lặng:

“Chỉ có… chừng này thôi à?”

Ta nhớ rất rõ, phủ của Phó đại nhân từng có cả một tòa kim khố cơ mà?

Phó Tu nhướn mày cười nhẹ:

“Số đó ta cho Hân Hoa mượn rồi, mỗi năm lấy ba phần lợi tức.”

Ta choáng váng:

“Cụ thể là bao nhiêu?”

“Hửm… đại khái là mỗi tháng nàng có thể mua một căn biệt viện để chơi.”

Ta lập tức đổi thái độ, ôm lấy tay Phó Tu:

“Kim chủ đại nhân, cầu bao nuôi!”

–HOÀN–

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận