Ta im lặng.
Phó Tu lại hỏi: “Nhiệm vụ thất bại thật sự sẽ c/h/e/c sao?”
Ta gật đầu: “Sẽ c/h/e/c.”
Phó Tu: “Là biến mất hoàn toàn?”
Ta lại im lặng.
Chắc là vậy.
Ta đã làm hệ thống bao lâu rồi, chính ta cũng không nhớ rõ. Từ khi có ký ức, ta đã được cấp trên phân vào thế giới này, chứng kiến câu chuyện ngược tâm giữa Hân Hoa và Tiêu Vân Kỷ diễn đi diễn lại, chứng kiến biết bao ký chủ thành công hay thất bại.
Ta luôn nhắc nhở họ, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, vì thất bại nghĩa là t/u v/o/n/g.
Ta không rõ vì sao Phó Tu lại hỏi câu đó. Nếu thất bại mà không c/h/e/c... thì trừng phạt còn ý nghĩa gì?
12.
Phó Tu dựa vào tảng đá, ánh mắt mơ hồ: “Các ngươi thật giảo hoạt. Cử ngươi tới còn chưa đủ, lại tạo ra cả Tịch Nô.”
Y khẽ bật cười: “Tất cả đều là giả. Các ngươi... không ai là nàng ấy cả.”
Ta không hiểu y đang nói gì.
Để ngăn Phó Tu lại tiếp tục tìm c/h/e/c, ta đành thức trắng cả đêm, không rời nửa bước.
Khi tia sáng đầu tiên chiếu rọi vào hang đá, Phó Tu lẩm bẩm: “Đi thôi.”
Ta ngẩn ra: “Cái gì cơ?”
Phó Tu nói: “Nếu điểm thành tích quan trọng với ngươi như vậy... thì ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”
13.
Sau khi trở lại Kinh thành tĩnh dưỡng hai ngày, Phó Tu liền chủ động gửi thiếp mời đến phủ Công chúa. Từ đó mỗi ngày đều đi sớm về muộn.
Ta rỗi rãi chẳng có việc gì làm, đành canh chừng trạng thái của Phó Tu để g/i/e/c thời gian. Đáng tiếc y thật khiến người ta thất vọng, cảm xúc lạnh lẽo tựa vũng nước tù. Nếu không phải đêm nào cũng còn thấy bóng y trở về, ta thật sự nghi ngờ y đã ngã gục từ đời nào rồi.
Phó Tu lặng lẽ thực hiện nhiệm vụ suốt một tháng. Một lần đang dạo phố, ta tình cờ trông thấy y cùng Hân Hoa ngồi trên tầng cao nhất của một trà lâu thưởng trà.
Ta thầm nghĩ, với tiến độ hiện tại, có lẽ hai người đã đến bước nước chảy thành sông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-k-ch-bu-ng-xu-i-ta-th-c-t-nh-r-i&chuong=7]
Thế nên không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại men theo con phố đối diện, tìm một tửu lâu cao ngang, ngồi nhìn về phía họ suốt cả buổi chiều.
Theo lý, ký chủ bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ là chuyện đáng mừng vô cùng. Nhưng nhìn hai người họ trò chuyện vui vẻ, lòng ta lại bỗng dưng nghẹn lại.
Không rõ đã trôi qua bao lâu.
Trước khi rời đi, Hân Hoa đội mũ lụa mỏng, đứng dậy khẽ hành lễ với Phó Tu như học trò cúi chào tiên sinh.
…
Cảm giác này… có gì đó không đúng.
Về đến nơi, ta đi thẳng đến thư phòng của Phó Tu, hỏi thẳng:
“Dạo này ngươi đang dạy gì cho Hân Hoa vậy?”
Phó Tu đang vẽ hoa Lan, không ngẩng đầu:
“Cũng giống như lúc trước ta dạy Thái tử.”
“Hả?”
Ta nhíu mày. “Ý ngươi là dạy tri thức? Ngươi nói giống là giống chỗ nào?
Phó Tu chậm rãi đáp:
“Ta đem hết mưu lược trị quốc tích góp từ một thế giới, truyền dạy cho nàng. Từ khi còn là Thái tử Đông cung, cho đến lúc đăng cơ xưng Đế, từ việc củng cố triều đại mới đến việc giải quyết nội loạn ngoại x/a/m. Đều không giấu giếm điều gì.”
Lời ấy khiến ta kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Ta biết, ở một thế giới nào đó, Phó Tu từng làm Hoàng đế.
Trước khi tiếp nhận y, ta đã tra tư liệu. Các đồng nghiệp đều bảo, Phó Tu là ký chủ xuất sắc nhất mà họ từng thấy, nhiệm vụ ở mỗi thế giới gần như đều đạt điểm tuyệt đối. Lần làm đế vương ấy, y tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, không thiếu điều gì.
Phó Tu lại nói tiếp:
“Chẳng phải ngươi muốn ta thay đổi kết cục của nàng sao? Cớ gì cứ phải bó buộc trong chuyện nhi nữ thường tình? Căn nguyên của bi kịch, vốn là do đại Vân triều căn cơ không vững. Chỉ vì một chút thủ đoạn hèn hạ của nước Khương mà đã sụp đổ tan tành. Vì sao căn cơ lại không vững? Là do quân chủ không đủ hiền minh.
Hân Hoa có tài trị quốc vượt xa những huynh đệ của nàng. Chỉ cần nàng bắt đầu truy cầu quyền lực, tự khắc sẽ chẳng còn bị tình cảm trói buộc. Tương lai nếu nàng làm Hoàng đế, lại vung tay đánh hạ Khương quốc. Cái vị Hoàng tử kia, nếu nàng thích thì c/h/ặ/t đôi cánh của hắn rồi đưa vào hậu cung cũng chẳng sao.”
Ta không nhịn được mà vỗ tay:
“Ta từng thấy biết bao nhiêu ký chủ ở thế giới này, trong đó chín phần là chọn dùng tình cảm để thay đổi mối duyên nghiệt ngã giữa Hân Hoa và Tiêu Vân Kỷ. Bởi lẽ đó là tuyến chính, chỉnh sửa từ tình cảm là đơn giản và hiệu quả nhất. Còn ngươi... ngươi là người đầu tiên ta thấy dám làm loạn cả một thế giới.”
Phó Tu nhàn nhạt nói:
“Chỉ có kẻ yếu mới lấy tình cảm làm vũ khí.”
Dứt lời, y khẽ liếc mắt nhìn ta một cái.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận