15
Vì vận hành sai quy định, ta bị trung tâm điều khiển nhốt vào ngục tù hệ thống.
Nơi giam giữ này không tồn tại khái niệm thời gian.
Mỗi ngày, ta đếm thầm trong đầu để đoán tiến độ nhiệm vụ của Phó Tu. Có lẽ cũng gần hoàn thành rồi chăng? Không biết ở thế giới tiếp theo, y sẽ bị giao cho hệ thống xui xẻo nào nữa. Cũng chẳng rõ liệu y có còn muốn tìm đến cái c/h/e/c nữa hay không.
Mà ta thì rảnh đến phát chán, đành tắt máy ngủ vùi.
Dạo gần đây, ta cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ.
Đó là một căn phòng khách không lớn. Rèm cửa buông kín, ánh sáng trong phòng mờ mịt. Một thiếu niên đang xem phim.
Cửa mở, một cô gái bước vào, mặt mũi không nhìn rõ. Cô tiện tay quăng túi xách xuống, ngồi phịch xuống cạnh thiếu niên, giật lấy gói khoai tây chiên trong tay đối phương:
“Lại xem Họa Bì nữa à? Bộ phim này cậu xem bao nhiêu lần rồi hả?”
Thiếu niên bị giật đồ cũng không tức giận, còn đưa cho cô một tờ khăn giấy lau tay.
Cô gái thoải mái gác chân lên đùi thiếu niên, lơ đãng hỏi:
“Sao cậu thích xem phim này thế?”
Thiếu niên lặng lẽ xoa bóp chân cho cô, chậm rãi nói:
“Vì nó rất chân thực.”
“Ha ha ha, Bạch Tu à, cậu ngốc thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-k-ch-bu-ng-xu-i-ta-th-c-t-nh-r-i&chuong=9]
Họa Bì toàn là yêu ma quỷ quái, có gì mà chân thực chứ?”
“Là Phó Tu, tôi họ Phó.”
“Rồi rồi rồi, Phó Tu.” Cô gái thở dài bất đắc dĩ. “Nuôi cậu lớn thế này, không chịu gọi chị một tiếng, lại còn không chịu theo họ tôi. Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa. Nói đi, rốt cuộc chân thực chỗ nào?”
Trên gương mặt thiếu niên Phó Tu là vẻ lạnh lùng không hợp tuổi:
“Trên đời này, chẳng phải ai cũng đeo mặt nạ giả tạo như yêu ma quỷ quái hay sao?”
Cô gái cố tình trêu chọc:
“Nếu ngày nào đó, tôi cũng trở thành một con yêu quái không có thân nhiệt, không có nhịp tim, không nhìn thấy màu sắc, không ngửi được hương hoa... thì làm sao cậu biết đó là tôi?”
Phó Tu lộ vẻ khó xử, lại chau mày suy nghĩ.
Cô gái cười hì hì, cốc nhẹ lên mũi thiếu niên:
“Ngốc ạ, nhìn vào ánh mắt ấy. Khi thích một người, ánh mắt không thể giấu được đâu.”
Nói rồi, cô đưa tay xoa rối mái tóc mềm mại của thiếu niên:
“Chị là người thích Phó Tu nhất đấy.”
Phó Tu bị cô trêu chọc như đồ chơi, vậy mà khóe môi vẫn khẽ cong lên nụ cười.
Cảnh tượng ấy nhanh chóng chuyển đổi, tiếng cười vui vẻ cũng dần tan biến.
“877! 877, mau tỉnh lại!”
Có giọng nói dồn dập vang lên, kéo ta ra khỏi giấc mộng.
Ta lơ mơ mở mắt, chỉ thấy trạm truyền tống hệ thống đang loạn thành một đống.
“Sao vậy?”
“Chuyện lớn rồi! Cái thế giới do ngươi phụ trách… sụp đổ rồi!”
Cái gì?
16
Chẳng kịp nói thêm lời nào, hệ thống trung ương lập tức đưa ta đến trung tâm giám sát.
Chỉ thấy từ trường của thế giới Đại Vân triều đang d/a/o động kịch liệt, căn bản không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Ta vội nói:
“Giờ muốn ổn định thế giới này chỉ còn cách nhanh chóng truyền ký chủ mới vào, xóa sạch toàn bộ dữ liệu cũ.”
Toàn bộ không gian hệ thống vận hành dựa trên năng lượng của các thế giới. Một khi có thế giới sụp đổ, hậu quả sẽ không thể lường nổi.
Bọn họ cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều về lời ta nói, lập tức mở quyền thao tác cho ta.
Hệ thống trung ương hỏi:
“Đã có người phù hợp làm ký chủ mới chưa? Nhất định phải là người dễ bảo, dễ huấn luyện.”
Ta mỉm cười:
“Yên tâm, đảm bảo ngoan ngoãn nghe lời.”
Sau đó, ta điền vào ô ký chủ mới:
Tên ký chủ: Bạch Tịch.
Hệ thống trung ương tròn mắt nhìn ta, còn ta lùi lại một bước, vẫy tay nhẹ nhàng:
“886.”
Ta đã nhớ lại tất cả.
Ta tên là Bạch Tịch, từng cùng Phó Tu được hệ thống chọn trúng.
Đáng tiếc, ở thế giới đầu tiên vì nhiệm vụ thất bại mà ta bị xóa ký ức, cải tạo thành một cỗ máy làm việc.
Còn Phó Tu... y đã đi tìm ta qua từng thế giới một.
Tìm đến mức, cuối cùng thậm chí muốn c/h/e/c như ta, để xem liệu có thể gặp lại ở nơi nào khác không.
Vì vậy lần này, ta chọn... tự tống chính mình vào.
Không đợi hệ thống trung ương kịp phản ứng, ta đã nhanh tay nhấn vào nút x/a/c nhận.
Ánh sáng trước mắt lập tức đảo loạn, mọi thứ xoay chuyển dữ dội.
Khi ta mở mắt lần nữa, bản thân đang khoác trên mình một bộ quần áo rách nát, đứng giữa một đám ăn mày.
Ta cảm nhận t/h/â/n t/h/ể mới.
Không còn những thiết bị theo dõi quái dị, không còn những đường dẫn dữ liệu, không còn bất kỳ hệ thống nào nữa.
Lần này, ta đã trở thành một con người thật sự.
Còn chưa kịp vui mừng thì đã bị người ta hất văng sang bên.
Kẻ đó liếc ta bằng ánh mắt k/h/i/n/h thường, làu bàu:
“Thật xui xẻo! Pháp sư Thượng Thanh Tự giảng kinh mỗi năm một lần, ăn mày cũng tới chen chúc.”
A…
Lại là buổi giảng kinh, đã mấy năm trôi qua rồi?
Trên con đường lên chùa bỗng vang lên tiếng huyên náo, giữa tiếng người ồn ào là tiếng tùy tùng hét lớn bảo dân chúng nhường đường.
Ta đẩy vai một đại thúc đang xem náo nhiệt phía trước:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đại thúc hớn hở đáp:
“Hôm nay Phó đại nhân, đế sư Phó Tu xuất gia. Bệ hạ đích thân đến tiễn đưa!”
“Gì cơ?!”
“Tiếc thật đấy, Phó đại nhân trẻ tuổi tuấn tú như vậy, sao lại bỗng nhiên lại nhìn thấu hồng trần?”
“Hoang đường!”
“Ta cũng thấy vậy.”
“Y mà xuất gia thật thì ta biết sống sao đây!!”
Đại thúc quay lại, đối diện với khuôn mặt đen như đáy nồi của ta, giật mình hỏi:
“Chẳng lẽ ngươi định bám theo Phó đại nhân mà xin ăn cả đời à?”
Ta: “...”
Ngay lúc ấy, đoàn xe đã đến gần.
Ta liều mình chen lên phía trước:
“Khoan đã! Dừng lại một chút!”
Nhưng dòng người quá đông, ta lao tới bao nhiêu lần thì lại bị đẩy lui về bấy nhiêu lần.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận