Ta hối lộ hệ thống cấp trên 005, xin đối phương giả lập cho ta một thân phận, trực tiếp nhập vai vào thế giới này.
Ký chủ buông thả, vậy thì hệ thống ta… đành phải đích thân ra trận.
Được rồi Phó Tu, lão nương không tin ngươi là bùn vữa không trát nổi tường!
3.
Ngày thứ hai sau khi Phó Tu trúng độc, con gái nhà Bạch Thái y, người đã hôn mê suốt một năm đột nhiên tỉnh lại.
Ta nhìn bản thân trong gương. Làn da trắng mịn, mặt tròn mắt hạnh, dung mạo dịu dàng đáng yêu.
Ồ hô, là một mỹ nhân đấy chứ. 005 có tâm ghê.
Cả nhà mừng rỡ như điên. Phụ thân ta, Thái y đứng đầu Thái y viện còn đặc biệt xin tạm nghỉ việc ở cung, về ôm ta khóc một trận.
Ba ngày sau, trong cung truyền tin: Phó Tu phun ra một ngụm m/a/u đen rồi tỉnh lại, phụ thân ta lại được triệu vào cung gấp.
Ta nằng nặc đòi theo, phụ thân không lay chuyển được đành để ta đi theo xách hòm thuốc.
Lần này ta có hai mục đích.
Thứ nhất, chỉnh đốn lại thái độ làm việc của Phó Tu.
Thứ hai, giúp nội dung truyện trở lại đúng đường.
Công chúa Hân Hoa là nữ chính của quyển truyện này. Từ nhỏ nàng đã được cưng chiều, đáng tiếc lại đem lòng yêu Hoàng tử địch quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-k-ch-bu-ng-xu-i-ta-th-c-t-nh-r-i&chuong=2]
Tên đó lợi d/u/n/g tình cảm của nàng, đồ sát cả gia tộc, ép nàng làm phi. Cuối cùng khiến nàng ôm hận mà c/h/e/c.
Nhiệm vụ của Phó Tu là thay đổi kết cục ấy, hóa giải thù hận trong lòng Hân Hoa.
Ta suy nghĩ đơn giản thôi: trước khi Công chúa gặp tên Hoàng tử kia, để nàng phải lòng Phó Tu trước là được. Với gương mặt này của y, đáng lẽ nên dễ như trở bàn tay mới đúng.
Nhưng ai mà ngờ!
Tên này lại bày trò buông thả!
Một bộ bài tốt trong tay mà y đánh đến nát be nát bét, nghĩ đến là ta lại đau cả đầu.
Chẳng bao lâu đã đến hoàng cung.
Phó Tu vì trúng độc nên vẫn lưu lại Thái y viện để điều trị. Khi chúng ta đến, trong phòng của y đã bị một đám người vây kín.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy Phó Tu nằm trên giường, mày hơi cau lại nhìn tấm màn phất phơ trên đầu. Vẻ mặt mang chút nghi hoặc.
Ta thầm nghĩ, chắc là y phát hiện không thấy ta đâu.
Ta vẫn là hệ thống, vẫn có thể giám sát số liệu của Phó Tu, cảm xúc và tiến trình nhiệm vụ đều nằm trong tầm tay.
Nhưng từ khi có t/h/â/n t/h/ể, ta không thể nói chuyện ở trong đầu với y được nữa.
Phụ thân ta bước lên bắt mạch, nói:
“Phó đại nhân tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng trong c/ơ t/h/ể còn sót độc, vẫn cần tĩnh dưỡng. Sau này c/ơ t/h/ể sẽ tự bài trừ được.”
Phó Tu hỏi: “Bài trừ thế nào?”
Ta buột miệng: “Hỏi thừa, nếu không phải từ trên ra thì là từ dưới ra.”
Vừa dứt lời, cả căn phòng yên lặng như tờ.
Ta: “……”
Toang rồi, làm hệ thống riết quen miệng. Ta quên mất hiện tại bản thân không còn nói chuyện với mình Phó Tu nữa.
Phó Tu bình tĩnh quay đầu lại liếc ta một cái.
Ngay khoảnh khắc ấy, chỉ số cảm xúc của y bỗng nhảy vọt tới giới hạn, vài giây sau lại rớt xuống như chưa có gì xảy ra.
Gì thế? Sao Phó Tu xúc động dữ vậy?
Nhưng ta nhìn vẻ mặt y bình thản như nước, còn chẳng thèm liếc ta thêm cái nào.
Chắc là tính năng giám sát của ta bị lỗi rồi.
Phụ thân ta vội vàng giải vây: “Tiểu nữ thất lễ.”
Công chúa Hân Hoa đứng bên cạnh liếc nhìn ta mấy lần, mở lời:
“Nghe nói tiểu thư nhà Bạch Thái y là kỳ tài y đạo trăm năm khó gặp, đáng tiếc năm ngoái đột nhiên ngã b/ệ/n/h bất tỉnh. Nay tỉnh lại, quả là phúc lớn.”
Phụ thân gật đầu tán thành, nói vài câu tạ ơn tổ tiên phù hộ.
Cuối cùng câu chuyện cũng kéo trở lại về Phó Tu:
“T/h/â/n t/h/ể Phó đại nhân cần điều dưỡng cẩn t/h/ậ/n, bên cạnh không thể thiếu người am hiểu y thuật. Ngày mai thần sẽ chọn một người khéo léo cẩn t/h/ậ/n từ Thái y viện.”
“Không cần.”
Phó Tu đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn yếu ớt.
Ánh mắt y rơi xuống người ta, sâu không đoán được:
“Ta thấy Bạch tiểu thư vừa thông minh lại vừa khéo léo.”
Chỉ số cảm xúc tăng mạnh.
Kích động +10。
Hửm??
4.
Ngày Phó Tu được thả về phủ, ta cũng thu dọn đồ đạc chuyển đến.
Vừa thả đồ đạc xuống, ta đã vội vã chạy tới phòng y. Vừa hay đụng phải hạ nhân đang đi ra.
“Bạch tiểu thư, thuốc tắm đã chuẩn bị xong như người dặn.”
Ta phất tay: “Được rồi được rồi, lui cả đi.”
Trong phòng khói nóng mờ mịt, Phó Tu quay lưng về phía ta, ngồi trong thùng tắm.
Ta không nói không rằng, vươn tay vuốt nhẹ lên đường cong tấm lưng của y:
“Ngạc nhiên chưa? Hết Hồn chưa!”
Phó Tu giật nảy mình, lặng lẽ nhích người về phía trước:
“Đang tắm mà bị sờ một phát, ai mà không hết hồn.”
“Ây da.” Ta vòng sang đối diện, nghiêm túc giới thiệu: “Là ta đây, 877.”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận