6.
Là Phó Tu điên rồi hay ta điên rồi?
Ta len lén mở kênh liên lạc với 005:
“Đại ca, ta có chuyện muốn hỏi.”
005: “Lại gì nữa?”
Ta: “Ký chủ bị điên, ta có thể g/i/e/c y được không?”
005: “… Phạm quy.”
Ta cười gượng hai tiếng với Phó Tu:
“Ha ha ha… chắc tai ta bị lỗi rồi, ngươi nói lại xem?”
Phó Tu dựa hẳn ra sau, thật sự làm ra dáng vẻ chờ ta ngồi vào lòng:
“Không nghe nhầm đâu. Ta nói là ngồi lên đùi ta. Ngươi lại đây, ta sẽ đi.”
Ta không nói lời nào, rút từ hòm thuốc ra một cây kim.
Phó Tu hơi ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng như ngọc, bình thản dâng hiến.
Mẹ kiếp, tức c/h/e/c mà!
Rõ ràng Phó Tu biết ta không thể g/i/e/c được y, còn phải chiều theo y.
Một người thật lòng muốn c/h/e/c thì đúng là chẳng có điểm yếu gì.
Ta nghiến răng ken két, chậm rãi đứng dậy. Nhắm mắt, nắm c/h/ặ/t tay, cứng đờ như khúc gỗ mà ngồi lên đùi Phó Tu.
Hu hu hu, chuyện này mà truyền ra, ta sẽ trở thành trò cười của cả giới hệ thống mất thôi.
Chỉ số cảm xúc tăng mạnh.
Kích động +20。
…
Hu hu hu tên biến thái, ngươi kích động cái quái gì!
Giọng Phó Tu thấp đi mấy phần, khàn khàn đầy ẩn ý:
“Ôm ta.”
Đã đến nước này, ta cũng lười phản kháng nữa, vươn tay vòng qua cổ y.
Đầu mũi tràn ngập hương gỗ tùng thoang thoảng trên người Phó Tu, khiến ta chợt cảm nhận được một thứ giống như nhịp tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-k-ch-bu-ng-xu-i-ta-th-c-t-nh-r-i&chuong=4]
“Đại nhân, đến nơi rồi.”
Xe ngựa bất ngờ dừng lại, có người vén màn xe lên.
Ta giật b/ắ/n người, bật dậy như cá chép. “Phịch” một tiếng quỳ sụp giữa xe, mắt to trừng mắt nhỏ với thị vệ vừa ló đầu vào.
Thị vệ: “…… Bạch tiểu thư đánh rơi gì sao?”
Ta cúi đầu lục lọi trên sàn xe:
“Ừm… liêm sỉ.”
Không chỉ rơi, mà còn… nát vụn đầy đất.
7.
Ba ngày tiếp theo, Phó Tu càng thêm được đằng chân lân đằng đầu.
Y sai ta kề cận dùng bữa, đón y tan triều, nấu mì cho y ăn. Không khác gì một tiểu tỳ. Lại còn yêu cầu ta phải mặt mày tươi tỉnh, vui vẻ làm việc, cam tâm tình nguyện.
Phó Tu bảo ta khiến y nhớ đến kẻ thù.
Thế nhưng thử hỏi, người bình thường nào lại để kẻ thù ngồi trên đùi mình, còn thân mật như vậy?
Thật đúng là b/ệ/n/h không nhẹ.
Đến ngày hẹn đến chùa Thượng Thanh, Phó Tu nhìn ta chưng diện rực rỡ thì khẽ nhíu mày:
“Chúng ta đến nghe kinh, không phải nghe khúc.”
Ta đỡ lấy trâm cài tóc, cười đáp:
“Tâm tư của hệ thống, đừng có đoán bừa.”
Ta chỉnh lại áo váy mỏng nhẹ, uốn éo đi về phía xe ngựa, ai ngờ vừa xoay người đã bị Phó Tu nắm lấy cổ tay.
Y nhíu mày:
“Chẳng lẽ ngươi…”
“Ồ, đoán trúng rồi?”
Không sai, theo cốt truyện gốc, Công chúa Hân Hoa sẽ gặp Tam Hoàng tử nước Khương, Tiêu Vân Kỷ ở chính tại chùa Thượng Thanh này. Từ đó, trái tim nàng trọn đời không thể trao cho ai khác.
Đây chính là bước ngoặt quan trọng nhất của thế giới này.
Ta ghé sát tai Phó Tu, cười khẽ:
“Nếu ngươi không thu phục được Hân Hoa, vậy để ta đi quyến rũ Tiêu Vân Kỷ. Dù sao chia rẽ cũng là chia rẽ, đúng không?”
Nhìn vẻ mặt Phó Tu ngày một phức tạp, tâm trạng ta lại càng phơi phới.
Ha ha ha, muốn buông thì cứ buông đi, Phó cẩu!
Bổn hệ thống bắt đầu nhập vai rồi đây!
Đến chùa Thượng Thanh, ta đẩy Phó Tu đến bên Công chúa. Bản thân thì một lòng chạy về nơi thiết lập là chỗ Hân Hoa gặp Tiêu Vân Kỷ lần đầu, suối nước nóng sau núi.
Hôm nay là ngày cao tăng giảng kinh mỗi năm một lần, từ quan lại quý tộc đến dân thường đều tập trung ở chính điện. Sau núi vắng vẻ, ta vừa leo dốc vừa nghĩ nên xuất hiện theo kiểu oai phong nào mới tốt đây.
Theo kinh nghiệm làm việc nhiều năm, “anh hùng cứu mỹ nhân” vẫn là phương án mở màn chuyện tình cảm hiệu quả nhất.
Đột nhiên có tiếng thì thầm khe khẽ ở phía trước, m/a/u trong người ta liền sôi sục.
Ôi Hoàng tử Điện hạ của ta, ta tới đây!
Ta vén váy trèo lên tảng đá lớn bên suối. Vừa ló đầu ra nhìn, nụ cười liền đông cứng nơi khóe miệng.
Chỉ thấy giữa màn sương mờ mịt là hai thân ảnh đang quấn lấy nhau, làn nước vỗ b/ắ/n tung tóe. Thanh âm không tiện miêu tả như từng đợt công kích trực tiếp vào hệ thống ta.
A a a, đôi mắt của ta…
“Là ai ở đó!”
Tiêu Vân Kỷ trong suối chợt quay đầu lại, ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị ai đó kéo xuống.
Là Phó Tu.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận