Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI KÝ CHỦ BUÔNG XUÔI, TA THỨC TỈNH RỒI

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-27 10:30:30
8.

Phó Tu đưa tay ra hiệu bảo ta giữ im lặng, rồi ôm vai ta cùng trốn dưới tảng đá.

Tiếng động “hừm a hừm a” bên suối vẫn tiếp tục, khiến ta thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống chúng ta tuy là trí tuệ nhân tạo, nhưng vẫn có quy tắc văn minh. Lúc làm nhiệm vụ, những hình ảnh không lành mạnh sẽ tự động bị làm mờ.

Nhưng từ khi ta thành Bạch Thê Thê, đôi mắt này không còn chức năng lọc cảnh nữa.

Cảnh tượng vừa rồi khiến ta vừa chấn động vừa tò mò.

Ta ghé sát tai Phó Tu, thì thầm:
“Chuyện đó… thật sự sướng vậy sao?”

Phó Tu sửng sốt, yết hầu khẽ động, giọng khàn khàn đáp:

“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Ta: “Ồ…”

Tên Phó Tu này thật không trượng nghĩa!

Khó lắm ta mới có một vùng tri thức, vậy mà y lại giấu nhẹm không nói.

Động tĩnh bên suối dần lắng xuống, thay vào đó là tiếng trò chuyện khe khẽ.

Giọng nữ mềm mại uyển chuyển:

“Chẳng phải điện hạ nói sẽ dẫn Công chúa Đại Vân tới sao? Sao lại cùng ta dây dưa thế này, không sợ bị người bắt gặp ư?”

Tiêu Vân Kỷ cười khẽ:

“Kế hoạch thay đổi rồi, không thấy bóng dáng Công chúa ở đâu. May mà giảng kinh kéo dài bảy ngày, tính toán lại cũng không muộn.”

……

Phó Tu kéo ta lặng lẽ rời khỏi suối nước nóng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-k-ch-bu-ng-xu-i-ta-th-c-t-nh-r-i&chuong=5]


Đến một chỗ vắng người mới buông ta ra.

“Còn muốn quyến rũ nữa không?” Y hỏi ta.

Ta lắc đầu: “Không nữa.”

Phó Tu: “Tại sao?”

Ta đáp nghiêm túc: “Ta là một hệ thống có nguyên tắc.”

Phó Tu im lặng nhìn ta.

Ta cúi đầu, lí nhí:

“Người trong lòng hắn… còn xinh hơn ta, lại biết uốn éo hơn ta. Vừa rồi ở trong suối… nàng ta…”

Phó Tu bỗng đưa tay bịt miệng ta: “Đủ rồi.”

Không biết có phải ảo giác không…

Hình như Phó Tu đang né tránh ánh mắt ta, vành tai còn hơi đỏ.

Chỉ số cảm xúc không x/a/c định +10.

……

Gì nữa đây!

“Không x/a/c định” là cái thứ cảm xúc quỷ quái gì vậy chứ?

9.

Việc Tiêu Vân Kỷ đến kinh đô vốn không phải chuyện bí mật, hắn đến là để “tình cờ” gặp Công chúa Hân Hoa. Vì thế nên cũng đến sớm hơn kế hoạch.
Nay hắn đã thất bại, nên cũng chẳng cần giấu giếm hành tung làm gì nữa.

Hôm sau trong cung truyền chỉ muốn tổ chức yến chay ở chùa Thượng Thanh để khoản đãi Tiêu Vân Kỷ. Ai ngờ không chỉ Công chúa Hân Hoa đến dự, mà ngay cả Đại Hoàng tử cũng đích thân ra mặt. Duy chỉ có Tiêu Vân Kỷ lại chưa thấy bóng dáng đâu.

Ta ngồi bên cạnh Phó Tu, thấp giọng hỏi:

“Sao hắn chưa tới?”

Phó Tu đáp gọn lỏn: “Làm màu.”

Thật là một lý do đơn giản mà đầy sức nặng.

Ta lặng lẽ gắp thêm một miếng t/h/ị/t bò.

Trước kia làm hệ thống ta nào có cơ hội được ăn uống. Giờ có t/h/â/n t/h/ể, phải biết trân trọng từng miếng một.

Ta vừa chén xong ba đĩa t/h/ị/t bò, hai cái đùi gà thì Tiêu Vân Kỷ cuối cùng cũng “rực rỡ xuất hiện”.

Hắn mặc trường bào màu xanh sẫm, nơi cổ tay và n/g/u/c đều thêu hoa văn tỉ mỉ tinh xảo, ngũ quan tuấn tú mang theo vài phần áy náy:

“Nhớ nhầm canh giờ nên đến trễ. Mong chư vị thứ lỗi.”

Chư vị đại nhân bắt đầu trò chuyện khách sáo, ngươi mời ta đỡ, khen qua khen lại lẫn nhau.

Ta khẽ thúc cùi chỏ vào Phó Tu:

“Không thể không nói, người này mặc y phục vào trông đúng là… mặt người dạ thú.”

Phó Tu không trả lời.

Ta thấy lạ, nghiêng đầu nhìn qua. Phát hiện Phó Tu thần sắc đờ đẫn, dường như đang thất thần nhìn về phía nào đó. Hoàn toàn không nghe thấy lời ta.

Trong ấn tượng của ta, Phó Tu xưa nay chưa từng quan tâm điều gì, cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt thất thố như vậy.

Ta lần theo ánh mắt y nhìn sang. Phía sau Tiêu Vân Kỷ có một nữ thị tỳ mặt tròn, dung mạo cũng có chút nhan sắc. Lúc ngẩng đầu vô tình chạm mắt Phó Tu thì khẽ ngây ra, sau đó mỉm cười thẹn thùng.

Ta kinh ngạc, vì nữ tỳ ấy… có ba, bốn phần giống với gương mặt hiện tại của ta.

Từ đầu tới cuối yến tiệc, Phó Tu đều thất thần.

Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ tỳ kia… còn giống kẻ thù của Phó Tu hơn cả ta?

Tối hôm ấy, ta vốn định đến phòng Phó Tu bàn việc, chưa kịp lên tiếng đã thấy Tiêu Vân Kỷ đang cùng thị tỳ kia đứng trước mặt y:

“Ban ngày thấy Phó đại nhân có cảm tình với thị nữ này, nước Khương chúng ta vốn trọng người hữu duyên. Thị nữ Tịch Nô này xin dâng tặng cho Phó đại nhân, mong được kết giao bằng hữu.”

Ồ hô, tên Tiêu Vân Kỷ này đúng là biết nhìn người, bắt tay kết giao sớm nhỉ.

Chỉ là Phó Tu làm gì chịu kiểu này…

Sau đó, ta trơ mắt nhìn Tiêu Vân Kỷ rời đi một mình.

Ta: “……”

Phó Tu đứng yên tại chỗ thật lâu, cuối cùng… lại dẫn Tịch Nô vào phòng.

Ta ngẩng đầu nhìn trăng, trong lòng có muôn vàn cảm xúc phức tạp.

Quả nhiên, bóc bỏ vẻ ngoài lạnh nhạt. Bên trong vẫn là tên… biến thái.

Phó Tu ngươi thật giỏi.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận