Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI KÝ CHỦ BUÔNG XUÔI, TA THỨC TỈNH RỒI

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-27 10:31:40
Ta lập tức nhớ đến mấy hôm trước mình còn nói sẽ đi quyến rũ Tiêu Vân Kỷ.

Rất tốt, lại bị châm chọc rồi.

Ta hừ nhẹ, tức tối nói:

“Phải rồi, ngươi chỉ có thể chọn đường vòng thôi, chứ Hân Hoa người ta nhìn cũng chẳng có ý gì với ngươi cả.”

Phó Tu bâng quơ hỏi:

“Làm sao ngươi biết nàng không có ý? Hân Hoa tâm tư thâm trầm, dù có ý cũng giấu kỹ không lộ ra.”

“Chuyện đó ngươi không hiểu rồi.”

Ta tiện tay nhón lấy một miếng bánh hoa quế trên bàn Phó Tu, vừa ăn vừa đắc ý nói:

“Con người ấy mà, có thể giấu mọi điều. Nhưng ánh mắt khi yêu một người thì không thể giấu được.”

Đầu bút của Phó Tu bỗng dưng kéo một đường dài trên giấy.

Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.

Ta bị ánh mắt ấy nhìn mà rùng mình:

“Sao vậy?”

Phó Tu như chợt nhớ ra điều gì, lảo đảo đứng dậy, xúc động nắm lấy cổ tay ta. Nói ra một câu khó hiểu:

“Ngươi đã từng có thân nhiệt không? Từng cảm nhận được nhịp tim? Từng ngửi thấy mùi hoa? Nhìn ra được sắc trời? Từng rơi lệ…”

“Ngươi lại lẩm nhẩm đọc thoại phim nữa à?”

Chưa kịp nói hết câu, Phó Tu đã đỏ vành mắt, bước tới gần ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-k-ch-bu-ng-xu-i-ta-th-c-t-nh-r-i&chuong=8]

Thấp giọng dằn từng chữ:

“Nếu ngươi chỉ là hệ thống phụ trách thế giới này, thì làm sao lại biết câu thoại đó là từ một bộ phim của xã hội hiện đại?”

Ta sững người.

Đúng rồi…

Là nghe ai khác nói sao? Nhưng hình như không phải. Vậy ta biết từ đâu nhỉ?

Đầu ta bỗng đau nhức, như thể đang… bắt đầu mọc n/ã/o ra vậy.

14

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Phó Tu đã vì chuyện khẩn cấp mà rời khỏi phủ.

Biên giới hai nước Vân Khương lại dấy lên biến loạn. Hân Hoa vào triều, dùng lời lẽ sắc bén biện bác quần thần. Cuối cùng thuyết phục được Hoàng đế xuất binh diệt trừ hậu họa.

Còn Tiêu Vân Kỷ sớm đã biết tin, để tránh trở thành con tin, hắn đã lặng lẽ đào tẩu trong đêm.

Khi Kinh thành phái ra mấy đội tinh binh truy bắt khắp nơi, ta vẫn còn đang nằm ngây người trong phòng.

Chỉ một cái chớp mắt, đầu óc choáng váng. Đến lúc tỉnh lại, ta đã trở thành một thành viên trong đội ngũ bỏ trốn của Tiêu Vân Kỷ.
...Hở?

Đám người đó trói ta lại, đẩy đến trước mặt Tiêu Vân Kỷ:

“Điện hạ, nàng ta là thần y nổi danh khắp Đại Vân triều. Có nàng ta ở đây, ngài nhất định không sao cả!”

Ồ hô, bị thương rồi à.

Vài tháng không gặp, Tiêu Vân Kỷ gầy đi trông thấy, trên người còn mang không ít vết thương lớn nhỏ do bị truy đuổi.

Tính mạng đã rơi vào tay người khác, ta đành bất đắc dĩ vận d/u/n/g công nghệ cao của hệ thống để chữa thương cho hắn.

Sau đó nghiêm túc dặn dò:

“Không được ăn đồ tanh, không được ăn ngũ cốc, cũng không được đụng tới rau củ hoa quả.”

Tiêu Vân Kỷ nhíu mày: “Thế ta ăn gì?”

Ta nhún vai: “Uống nước thôi.”

Thấy hắn sắp nổi đoá, ta bồi thêm một câu:

“À còn nữa, không được gần nữ sắc. Thận của ngươi yếu lắm rồi.”

Tiêu Vân Kỷ: “...”

Để phòng hậu họa, bọn họ dứt khoát mang theo ta cùng bỏ trốn.

Chỉ là không ngờ, Phó Tu lại đuổi đến nhanh như vậy.

Toàn thân y sát khí đằng đằng, dẫn theo đội binh tinh nhuệ b/u/c bách từng bước.

Tiêu Vân Kỷ bị dồn vào đường cùng, hắn kéo ta lên tường thành:

“Phó Tu vì ngươi mà phát điên đến mức này sao?”

Hắn đặt k/i/e/m lên cổ ta, hướng về Phó Tu bên dưới hét lớn:

“Nếu muốn mỹ nhân của ngươi bình an vô sự quay về, thì lập tức mở đường cho chúng ta rời thành. Chỉ cần ra khỏi đây, ta tất sẽ thả người.”

Phó Tu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn:

“Ngươi thả nàng, ta để ngươi đi.”

Y nói thật lòng.

Dù sao thế cục thiên hạ giờ đã rối bời, tình yêu giữa Hân Hoa và Tiêu Vân Kỷ còn chưa bắt đầu đã rơi vào thế đối đầu. Kết cục thế nào đi nữa thì nhiệm vụ đều sẽ hoàn thành.

Phó Tu vốn chẳng cần nhúng tay vào cuộc tranh đoạt giữa họ.

Đáng tiếc, Tiêu Vân Kỷ lại không tin.

Ta còn đang nghĩ xem có nên nói gì đó để phá vỡ cục diện, thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của 005:

“877! Hỏng rồi hỏng rồi! Trung tâm kiểm tra phát hiện ngươi thao tác trái quy định! Giờ đã khởi động quyền hạn thu hồi, chuẩn bị gọi ngươi về hệ thống...”

Cái gì cơ?!

Còn chưa kịp phản ứng, ta chỉ cảm thấy linh hồn như bị lột khỏi thân x/a/c.

Ngay khoảnh khắc hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát c/ơ t/h/ể, ta chỉ kịp quay đầu nhìn Phó Tu lần cuối.

Cách một trăm bước, y ngẩn người.

Dường như y không hiểu được ánh mắt ấy của ta mang ý gì.

Y chỉ thấy t/h/â/n t/h/ể Bạch Thê Thê đổ sụp xuống, cổ đúng lúc va trúng l/ư/ỡ/i k/i/e/m của Tiêu Vân Kỷ.

Một đường m/a/u b/ắ/n cao.

Máu tươi b/ắ/n lên tường thành, loang thành ba con số rõ ràng: 886.

Ta: “...”

Chuyện này... hợp lý không vậy?

005: “Tặng ngươi chút nghi thức tiễn biệt đó mà?”

Không cần đâu, cảm ơn.

Trước khi hoàn toàn tan biến, ta thấy Phó Tu lảo đảo bò về phía t/h/â/n t/h/ể đã rơi khỏi tường thành của ta. Tay run rẩy không dám chạm vào.

Sắc mặt y trắng bệch.

Còn tim ta, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹn. Đau đến nghẹt thở.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận