10.
Ta ngồi trước cửa phòng Phó Tu ngắm trăng.
Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa phía sau khẽ kêu “két” một tiếng mở ra.
Ta giật mình quay đầu lại:
“Phó Tu, quả nhiên ngươi không nhịn được…”
Ơ? Quần áo ngay ngắn, tóc tai chỉnh tề?
Hình như… không giống như ta tưởng tượng?
Ta còn định nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt của Phó Tu, lời nói lại nghẹn nơi cổ họng.
Phó Tu hỏi:
“Ngươi ngồi đây làm gì?”
Ta… thật sự không biết nên hình dung ánh mắt ấy như thế nào.
Tựa như một vũng nước c/h/e/c, không chút sinh khí.
Ta không kịp suy nghĩ đã buột miệng:
“Ngắm trăng, ngoài này lạnh sắp đông cứng rồi.”
Phó Tu đứng xa xa nhìn ta, bình thản nói:
“Ngươi là hệ thống, cũng biết lạnh sao?”
Ta không đáp được.
Bởi vì trong đôi mắt ấy, y thật sự đang nhìn ta như nhìn một cỗ máy, một cỗ máy lạnh lẽo vô tình.
Ta không biết đêm đó Phó Tu và Tịch Nô nói gì.
Chỉ biết rằng từ hôm đó trở đi, Phó Tu đã thay đổi.
Nếu nói trước kia y buông thả, thì giờ đây lại như một cái x/a/c không hồn. Thậm chí cả chút ánh sáng trong mắt cũng không còn nữa.
Ba ngày sau, đoàn người lên đường hồi kinh.
Chuyến đi đến chùa Thượng Thanh lần này tuy không khiến Công chúa và Phó Tu nên duyên, nhưng cũng ngăn được nàng không quá thân cận với Tiêu Vân Kỷ. Cũng không tính là thất bại.
Chỉ là…
Ta nhìn Phó Tu ngồi bên kia xe ngựa, y nhắm mắt, hơi thở cũng nhẹ như sắp tan biến vào gió.
Bộ dạng như sắp "thăng tiên" này… còn làm nhiệm vụ nổi nữa không đây?
Không hiểu vì cớ gì, ta khẽ rướn người lại gần, đưa tay đặt lên mũi y thăm dò hơi thở.
Đừng nói là… thật sự c/h/e/c rồi nhé?
Đúng lúc ấy xe ngựa xóc mạnh, ta mất thăng bằng ngã thẳng vào lòng Phó Tu.
“A!”
Phó Tu mở mắt, vững vàng đỡ lấy ta.
Ngay khoảnh khắc đó, bên ngoài vang lên tiếng hô loạn:
“Có thích khách!”
“Mau! Mau tới doanh trại tuần tra ngoài thành gọi người!”
“Bảo vệ Đại Hoàng tử và Công chúa!”
“……”
Qua màn xe có thể thấy lờ mờ ánh đ/a/o loang loáng, tiếng kêu la thảm thiết vang dội.
Ta còn chưa kịp phản ứng, ngựa đã bị kích động mà phi nước đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-k-ch-bu-ng-xu-i-ta-th-c-t-nh-r-i&chuong=6]
Thân xe lắc lư dữ dội, vừa mới ngồi thẳng được thì ta lại tiếp tục ngã vào lòng Phó Tu. Trời đất quay cuồng, chẳng còn biết Đông Tây Nam Bắc là gì nữa.
11
Bên ngoài, xa phu hoảng loạn hét lớn:
“Xong rồi! Ngựa phát điên rồi! Phía trước là vực sâu! Đại nhân mau nhảy khỏi xe!”
Vừa dứt lời thì không còn âm thanh gì nữa, hẳn là hắn đã nhảy xuống trước rồi.
Ta sốt r/u/ộ/t định kéo Phó Tu, lại thấy khóe môi y thấp thoáng một nụ cười như được giải thoát.
Ta khựng lại, một luồng lạnh buốt như rắn độc len dần lên cổ.
Người này...
Thật sự là không muốn sống nữa sao?
Không được! Ta là một hệ thống ích kỷ, dù có c/h/e/c thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã!
Ta nghiến răng, dốc toàn lực túm c/h/ặ/t lấy cánh tay Phó Tu, trong khoảnh khắc chiếc xe ngựa lao xuống vực, chật vật nhảy ra ngoài.
Cú va đập dữ dội khiến ta nằm bất động trên đất một lúc lâu.
Ngay sau đó, có tiếng động vang lên phía sau.
Ta cố nén cơn nghẹn nơi cổ họng, kéo Phó Tu vào bụi cỏ gần đó.
Chỉ thấy hai nam nhân đứng bên mép vực, nơi xe ngựa vừa lao xuống tranh cãi om sòm:
“Điện hạ chỉ bảo chúng ta giả vờ ám sát Công chúa Hân Hoa, tạo cơ hội cho ngài ấy diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân. Điện hạ còn chưa nói phải g/i/e/c Phó Tu, thậm chí còn định kết giao. Sao ngươi lại ra tay nặng như vậy chứ?”
“...”
Tốt lắm, cách bắt chuyện của Tiêu Vân Kỷ đúng là... hung bạo thật đấy.
Ta nín thở ẩn mình sau bụi cỏ, mãi đến khi hai tên đó rời đi mới dám siết c/h/ặ/t vết thương, hít sâu một hơi.
Làm hệ thống vẫn là sướng nhất, chỉ cần xem trò vui là được. Vì thành tích mà ta đã khổ tâm biết bao!
Vết thương của Phó Tu nặng hơn ta nhiều. Ta tìm được một hang đá gần đó, múc nước suối giúp y rửa sạch vết thương.
Chẳng bao lâu sau, Phó Tu từ từ tỉnh lại.
Y ngẩn người nhìn ta: “Tại sao lại cứu ta? Ngươi chỉ là một hệ thống...”
Lại là câu này, khốn kiếp thật. Có thôi đi không hả?
Ta nổi giận, túm lấy cổ áo y quát lớn: “Ta là hệ thống thì sao? Trong thế giới này, chỉ có hai ta là châu chấu cùng nằm trên một sợi dây! Ngươi có thể không cần mạng, nhưng ngươi mà c/h/e/c thì điểm thành tích của ta cũng tiêu luôn!”
Phó Tu khẽ nhíu mày: “Điểm thành tích của ngươi quan trọng vậy sao?”
Ta ngẩn ra, trong khoảnh khắc lại không biết phải trả lời thế nào.
Chắc là rất quan trọng.
Bởi tất cả hệ thống, kể cả ta, đều nỗ lực tích lũy điểm. Như thể nó đã được ghi sẵn trong mã gốc vậy. Chúng ta chỉ biết điểm rất quan trọng, còn tích để làm gì... lại không nhớ rõ nữa.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận