"Thịnh Triết Dương, chàng nhất định phải bình an, không được dọa ta…"
"Chúng ta còn chưa tổ chức sinh thần cho chàng mà…"
Nàng ta lẩm bẩm, bỗng cảm thấy gò má lạnh buốt.
Nàng ta mới nhận ra, mình đã khóc.
Tim như bị dao cứa, hình ảnh Thịnh Triết Dương rơi xuống vách đá không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí, tra tấn nàng ta từng khắc từng giây.
Nàng ta đã không bảo vệ được hắn, làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn rơi xuống như vậy chứ?
Trời tối dần, tin tức về Thịnh Triết Dương vẫn bặt vô âm tín.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Tạ Chỉ Duệ quỳ gối bên vách núi, mấy canh giờ qua, nàng ta đã mấy lần muốn tự mình xuống tìm, nhưng đều bị thị vệ kiên quyết ngăn cản.
Không ai dám để nàng ta mạo hiểm, bởi nếu nàng ta xảy ra chuyện, đầu họ cũng chẳng giữ được nữa.
Suốt nửa ngày, Tạ Chỉ Duệ chẳng ăn uống gì.
Thị vệ không ai dám khuyên, cuối cùng vẫn là Tần Nghiễn Trúc cầm theo lương khô bước đến trước mặt nàng ta.
"Ta không muốn ăn."
Tạ Chỉ Duệ chỉ liếc Tần Nghiễn Trúc một cái rồi lắc đầu, nhưng hắn ta cũng không miễn cưỡng.
"Ta thấy, dường như nàng thực sự có tình cảm với Thịnh Triết Dương."
Hắn ta khẽ nhướng mày, giọng điệu khó phân rõ cảm xúc.
"Ta cứ tưởng, cả đời này nàng chỉ quan tâm đến ta như thế."
“Dù gì chàng ấy cũng là phu quân của ta."
Tạ Chỉ Duệ khẽ đáp, nhưng vừa dứt lời, lòng lại nhói đau.
Thịnh Triết Dương là phu quân của nàng ta, vậy mà hết lần này đến lần khác, nàng ta đều bỏ mặc hắn, lựa chọn Tần Nghiễn Trúc.
Nàng ta làm sao có thể đối xử với hắn như thế?
"Thịnh Triết Dương đúng là có bản lĩnh."
Tần Nghiễn Trúc cười nhạt, giọng nói có chút ý vị thâm sâu.
"Được nàng dành tình cảm chân thành như vậy, quả là may mắn ba đời."
"Chàng đừng nói như vậy!"
Giọng Tạ Chỉ Duệ trầm xuống, vô thức tức giận với hắn ta.
"Chàng ấy là phu quân của ta, ta quan tâm chàng ấy là lẽ đương nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-tri-t-d-ng&chuong=10]
Hơn nữa, chàng ấy chưa bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn nào cả."
Mỗi câu Tạ Chỉ Duệ nói ra, trái tim lại càng sáng tỏ.
Phải rồi, Tần Nghiễn Trúc đã thành thân, là người nàng ta không nên mơ tưởng nữa.
Còn Thịnh Triết Dương, hắn là phu quân của nàng ta, là người nàng ta nên cùng nắm tay đến bạc đầu.
Trước kia là nàng ta vô tâm, sau khi tìm được Thịnh Triết Dương, nàng ta nhất định sẽ xin lỗi, cầu mong hắn tha thứ.
Sau đó, họ sẽ cùng nhau sống một đời ân ái mặn nồng.
Tần Nghiễn Trúc nghe vậy không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta.
Tạ Chỉ Duệ cũng nhận ra, thái độ của nàng ta với hắn ta có phần gay gắt.
Từ trước đến nay, nàng ta chưa từng đối xử với Tần Nghiễn Trúc như vậy.
Nhưng nàng ta không muốn xin lỗi.
Vốn dĩ là Tần Nghiễn Trúc buông lời xúc phạm Thịnh Triết Dương trước, nàng ta không làm gì sai cả.
8
Đột nhiên, Tần Nghiễn Trúc lên tiếng.
"Trưởng công chúa sắp cưới trắc quân, nàng giúp ta giết nam nhân đó được không?"
Giọng hắn ta nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại lộ rõ sự nhẫn tâm không thể che giấu.
Giờ đây, Thịnh Triết Dương đã chết, không còn ai tranh giành Tạ Chỉ Duệ với hắn ta nữa.
Người của Tạ Chỉ Duệ, trái tim của nàng ta, quyền thế của nàng ta… tất cả sẽ thuộc về hắn ta.
Giờ đây, Tạ Chỉ Duệ không cần giả vờ nữa, nàng ta sẽ bất chấp tất cả để đối tốt với hắn ta.
Tần Nghiễn Trúc tiến lên một bước, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
Người phụ nữ này yêu hắn ta đến mức nào chứ? Khi đối mặt với ranh giới sinh tử, nàng ta không tiếc bỏ mặc phu quân của mình để cứu hắn ta. Vì hắn ta, nàng ta có thể hy sinh mọi thứ, vậy giết vài người thì có đáng gì?
"Nàng cũng biết đấy, ta không quyền không thế, chỉ có thể dựa vào Trưởng công chúa."
"Nhưng nếu một ngày nào đó nàng ấy chán ghét ta thì sao đây?"
"Nàng giúp ta giết hết những kẻ muốn tranh giành Trưởng công chúa với ta, được không?"
"Chàng điên rồi sao?"
Tạ Chỉ Duệ không ngờ được Tần Nghiễn Trúc sẽ nói ra những lời này. Sắc mặt nàng ta sa sầm, tràn đầy bài xích.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận