Lúc này, Hạ Hà bưng thuốc bước vào: “Thiếu tướng quân, ngài uống thuốc đi.”
“Ngươi nói xem, liệu chàng có tha thứ cho ta không?”
Tạ Chỉ Duệ bất chợt cất lời. Hạ Hà thoáng khựng lại, sau đó bình tĩnh đặt chén thuốc xuống bàn.
“Lang quân chưa từng nói một lời trách cứ tướng quân.”
“Phải, chàng chưa từng nói.”
Tạ Chỉ Duệ mỉm cười, nhưng nước mắt không thể kìm nén mà tuôn rơi.
Vừa mới xong tang lễ của Thịnh Triết Dương, khi nàng ta còn chìm trong đau thương, thì bằng hữu đã lần lượt tới rủ nàng ta đi săn bắn, du ngoạn, uống rượu, nghe hát.
Lúc đầu, Tạ Chỉ Duệ còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhẹ giọng từ chối, nói rằng phu quân vừa mới qua đời, nàng ta thực sự không có tâm trạng.
Nhưng rồi số người đến ngày càng đông, cuối cùng nàng ta không nhịn nổi mà nổi giận.
Nàng ta quát lớn vào mặt kẻ đến mời: “Phu quân ta vừa mới qua đời, ta nào có tâm trạng vui chơi cùng các ngươi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-tri-t-d-ng&chuong=20]
Các ngươi có não không vậy?”
Đối diện với cơn thịnh nộ của nàng ta, bằng hữu chẳng những không áy náy, mà còn thắc mắc hỏi lại: “Nhưng ngươi chưa bao giờ thật lòng với vị phu quân đó, hắn chết thì chết thôi, ngươi đau lòng cái gì?”
Khoảnh khắc ấy, Tạ Chỉ Duệ như bị sét đánh trúng, dường như mọi người xung quanh đều đang đồng thanh chất vấn nàng ta: “Ngươi chưa từng có chút chân tình nào với Thịnh Triết Dương, hắn chết thì chết thôi, ngươi đau lòng cái gì?”
“Ngươi lấy hắn chẳng phải vì Tần Nghiễn Trúc sao? Năm năm đã trôi qua, giờ dù hắn có chết cũng không ảnh hưởng gì tới Tần Nghiễn Trúc. Phủ thừa tướng đã cắt đứt quan hệ với hắn, hắn chết thì chết thôi, chẳng ai bận tâm cả.”
“Vậy ngươi đau lòng cái gì?”
Tạ Chỉ Duệ như chết đi sống lại, hóa ra ai ai cũng biết nàng ta chưa từng bận lòng đến Thịnh Triết Dương.
Vậy thì suốt những năm qua, Thịnh Triết Dương đã ấm ức đến nhường nào? Đã đau khổ đến nhường nào?
Chịu tủi nhục nhưng chẳng ai để tâm, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng một mình, lặng lẽ rơi lệ.
Cho đến khi một tai nạn xảy ra, hắn tận mắt chứng kiến nàng ta cứu người khác, còn hắn thì thê thảm chết đi.
Những ký ức từng chút một hiện về, Tạ Chỉ Duệ chợt nhớ lại, trước đây Thịnh Triết Dương tuyệt đối không phải kẻ cam chịu như thế.
Trước khi thành thân, hắn từng là một nam tử vô cùng kiêu ngạo, không chịu thua thiệt dù chỉ một chút, lúc nào cũng hiếu thắng.
Tại hội mã cầu, hắn mặc hồng y, cưỡi ngựa phiêu dật, đoạt ngôi quán quân trong một trận oanh liệt. Nụ cười ngạo nghễ khi ấy không biết đã làm rung động bao nhiêu trái tim nữ tử kinh thành.
Thế nhưng, vì là vị hôn phu của công chúa, không ai dám mơ tưởng đến hắn.
Rồi tai họa ập đến, công chúa hối hôn, Thịnh Triết Dương trở thành trò cười của kinh thành.
Khi nàng ta tới phủ Tể tướng, bạch lăng đã quấn quanh cổ hắn.
Tể tướng vô tình, thà có một phò mã chết rồi, cũng không muốn giữ lại Thịnh Triết Dương còn sống.
Dù cận kề cái chết, hắn khi ấy vẫn kiêu ngạo, đôi mắt tràn đầy quật cường, không chịu thua số phận.
Sau đó, hắn dứt khoát từ chối sự bù đắp của phủ thừa tướng, cắt đứt quan hệ, dám yêu dám hận.
Nhưng từ khi nào, hắn không còn kiêu ngạo, không còn rực rỡ, dần trở nên héo úa, thậm chí đến cả một câu chất vấn nàng cũng chẳng buồn nói?
Suốt bảy ngày liền, Tạ Chỉ Duệ tự nhốt mình trong phòng của Thịnh Triết Dương, ngày ngày say khướt.
Nỗi đau khổ của nàng ta không chỉ là vì áy náy với hắn.
Mà bởi vì nàng ta bỗng nhận ra, từ lúc nào chẳng hay, nàng ta đã yêu Thịnh Triết Dương.
Đêm đó, có lẽ là do say đến cực hạn, nàng ta hiếm hoi mơ thấy hắn.
Trong mộng, là lễ hội Thất Tịch năm ấy, Thịnh Triết Dương vừa thả xong hoa đăng xuống nước.
“Thả xong rồi thì chúng ta về...”
Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị nàng ta hôn lên môi.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Tạ Chỉ Duệ nghiêng người, nụ hôn nồng nàn.
Hắn sững sờ trong chốc lát, định đẩy nàng ta ra, nhưng nàng ta đã lui về một bước.
Nàng ta nhìn hắn, trong mắt là tình cảm không cách nào che giấu.
“Triết Dương, chúng ta bên nhau trọn đời, được không?”
Lần này, hắn không từ chối.
Hắn bước tới, ôm chặt lấy nàng ta.
“Phu nhân, ta đã đợi ngày này, đợi suốt nhiều năm rồi.”
Tim Tạ Chỉ Duệ run lên, vội vòng tay ôm lấy hắn, như thể đó là bảo vật duy nhất mà đời này nàng ta có thể cầu được.
Họ nắm tay nhau trở về, tình sâu nghĩa nặng, từ đó trăm năm.
Tới khi trời sáng rõ, Tạ Chỉ Duệ dần tỉnh giấc, vẫn còn thì thầm: “Triết Dương, đừng nghịch nữa, để ta ngủ thêm một lát.”
Ý thức dần trở nên tỉnh táo, nàng ta bỗng nhiên sụp đổ, sống không bằng chết.
Tạ Chỉ Duệ cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra tất cả những điều tốt đẹp vừa rồi, chỉ là một giấc mơ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận