Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THỊNH TRIẾT DƯƠNG

Chương 19

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:38:46
Nàng ôm Thịnh Triết Dương ngồi xuống giường: “Ta thấy chàng không vui, có phải cảm thấy buồn chán trong cung không?”
“Ngày mai ta rảnh, dẫn chàng ra ngoài dạo chơi.”
“Ta… ta không phải buồn chán.”
Thịnh Triết Dương bất đắc dĩ, không biết nên mở lời thế nào. Chẳng lẽ hắn lại thẳng thắn nói với nàng rằng mình đang lo lắng có bệnh kín?
Nhưng nét u sầu trên gương mặt hắn quá rõ ràng, Đoạn Tiếu Hàn sớm đã nhận ra. Giờ hắn biết phải làm sao để qua chuyện đây?
Người ta nói, giữa phu thê, quan trọng nhất là sự tin tưởng. Chẳng lẽ mới thành thân, hắn đã phải nói dối?
Sự do dự của Thịnh Triết Dương lộ rõ mồn một, như thể có một nỗi phiền muộn to lớn đè nặng trong lòng.
Đoạn Tiếu Hàn nhìn hắn, càng nhìn càng thấy bất an.
Ngay khi nàng sốt ruột muốn hỏi, Thịnh Triết Dương rốt cuộc cũng mở miệng.
“Nàng đăng cơ đã nhiều năm, nhưng hậu cung vẫn trống vắng. Họ đều nói… nói rằng nàng…”
“Nói gì?”
Chỉ trong thoáng chốc, Đoạn Tiếu Hàn đã hiểu hắn đang băn khoăn điều gì. Nàng khẽ nhếch môi cười, nhưng giọng điệu vẫn trầm lạnh.
“Nói ta có bệnh?”
Giọng nàng trầm thấp, dường như mang theo cơn giận.
Thịnh Triết Dương thoáng rùng mình. Người phụ nữ nào lại chịu được lời đồn như thế?
Cho dù thật sự có vấn đề, cũng không thể nói trắng ra như vậy, quá mức tổn thương lòng tự tôn.
Thịnh Triết Dương hoảng loạn, cảm thấy bản thân hồ đồ, vội vàng xin lỗi.
“Bệ hạ thứ tội, ta…”
“Thứ tội gì chứ?”
Đoạn Tiếu Hàn cười khẽ, ôm hắn chặt hơn.
“Triết Dương quan tâm ta như vậy, ta vui mừng còn không kịp, sao lại giận?”
Nụ cười của nàng càng lúc càng rõ, khiến Thịnh Triết Dương sững sờ. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy vẻ mặt nàng đầy ý cười, đâu có dấu hiệu tức giận?
“Nàng… nàng không giận?” Thịnh Triết Dương bối rối. Chẳng lẽ hắn nhầm rồi?
“Đương nhiên là không.”
Đoạn Tiếu Hàn vừa nói vừa kéo hắn xuống giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-tri-t-d-ng&chuong=19]

Trong khoảnh khắc, Thịnh Triết Dương lập tức hiểu được nàng có ý gì.
Nàng nhẹ giọng thở dài: “Chúng ta mới thành thân chưa lâu, ta sợ chàng nhất thời chưa quen, nên muốn cho chàng thêm thời gian.”
“Không ngờ lại khiến Triết Dương hiểu lầm.”
Đoạn Tiếu Hàn vươn tay, màn trướng buông xuống.
Trong ánh sáng mờ ảo, nàng chậm rãi cởi bỏ y phục.
“Nếu vậy, ta phải tạ lỗi với chàng rồi.”
“Ta…”
Thịnh Triết Dương theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng môi đã bị phong kín, chẳng thể thốt ra lời nào.
Chỉ nghe giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Ta có bệnh hay không, để Triết Dương thử xem.”
Trong cơn mê loạn, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra một đạo lý.
Nghe lời đồn vô căn cứ, phải trả giá đắt.
Một đêm này, hắn ngủ thẳng đến tận giữa trưa hôm sau.
Khi tỉnh dậy, Đoạn Tiếu Hàn chống tay tựa vào giường, mỉm cười nhìn hắn.
Nhớ lại chuyện tối qua, Thịnh Triết Dương lập tức đỏ bừng mặt, còn nàng thì chẳng hề bận tâm, chỉ dịu dàng ngắm hắn.
“Triết Dương, nếu chàng đã nghe lời đồn đại, vậy hẳn cũng biết triều thần mong có người kế vị đến mức nào.”
“Triết Dương à, sau này e là phải vất vả rồi.”
Giữa ban ngày ban mặt mà còn trêu chọc trắng trợn như vậy, Thịnh Triết Dương sao có thể nhịn được? Hắn hừ một tiếng, phản kích: “Vậy thì bệ hạ cũng phải cố gắng mới được.”
Đoạn Tiếu Hàn ngẩn ra, rồi bất chợt bật cười.
“Được, vậy ta cùng Triết Dương cố gắng.”
Rốt cuộc hắn cũng không đấu lại được kẻ lưu manh này, chỉ có thể kéo chăn trùm kín đầu.
Hắn không hay biết, Đoạn Tiếu Hàn đang nhìn hắn bằng ánh mắt ôn nhu đến nhường nào.
Là nỗi si mê đã kéo dài nhiều năm, là thỏa nguyện khi cuối cùng cũng có thể ôm mỹ nhân vào lòng.

15
Kinh đô Nam Trần, Tạ phủ.
Tạ Chỉ Duệ nằm sấp trên giường, trong tay nắm chặt một chiếc túi hương thêu đôi uyên ương.
Đó là quà sinh thần năm đầu tiên sau khi nàng ta và Thịnh Triết Dương thành thân. Nhưng khi ấy, toàn bộ trái tim nàng ta đã dành trọn cho Tần Nghiễn Trúc.
Nàng ta chưa từng dành sự quan tâm dù chỉ một chút cho Thịnh Triết Dương.
Tấm chân tình của Thịnh Triết Dương, nàng ta coi như không thấy. Món quà hắn tặng, nàng ta tiện tay vứt đi, rồi hoàn toàn quên lãng.
Hai tháng trước, Thịnh Triết Dương chết ngay trước mắt nàng ta. Đích thân nàng ta lo liệu tang sự cho hắn, lật tung cả phủ mới tìm thấy chiếc túi hương đã bị bỏ quên từ lâu này.
Đây là một trong số ít di vật còn sót lại của hắn.
Tạ Chỉ Duệ khẽ vuốt ve hoa văn đôi uyên ương trên túi hương, giọng nói như chìm vào hư không: “Triết Dương, chàng có hận ta lắm không? Vì sao ngay cả trong mơ cũng không muốn gặp ta?”

Bình Luận

0 Thảo luận