“Ta rốt cuộc đã làm gì thế này? Sao ta lại không nhận ra?”
Nàng ta giận dữ đẩy mạnh một chiếc hòm bên giường, khiến nắp bật tung.
Từ bên trong rơi ra mấy chiếc đèn hoa đăng.
Thân thể Tạ Chỉ Duệ chợt cứng đờ.
Nàng ta biết rõ những chiếc đèn này là gì.
“Nguyện Nghiễn Trúc bình an vui vẻ, thuận lợi suốt đời.”
“Nguyện Nghiễn Trúc trường lạc an khang, được như sở nguyện.”
“Nguyện Nghiễn Trúc…”
Năm chiếc đèn hoa đăng, trên mỗi chiếc đều tràn đầy tình ý của Tạ Chỉ Duệ dành cho Tần Nghiễn Trúc.
Nhưng lúc này, từng câu chữ ấy như một cái tát giáng thẳng vào mặt nàng ta.
Lần đầu tiên trong đời, Tạ Chỉ Duệ cảm thấy tình cảm mình dành cho Tần Nghiễn Trúc thật đáng khinh và không nên tồn tại.
Nàng ta đã có phu quân, vậy mà vẫn yêu người khác, rốt cuộc đây là gì?
Đây không phải si tình, mà là không biết liêm sỉ.
Tạ Chỉ Duệ không phải kẻ ngu dốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-tri-t-d-ng&chuong=14]
Từ nhỏ nàng ta đã thông minh tuyệt đỉnh, vậy mà lúc này lại sợ hãi nhận ra một sự thật đáng sợ:
Thịnh Triết Dương đã biết tất cả.
Hắn biết nàng ta vẫn luôn yêu ai, chỉ là chưa từng vạch trần mà thôi.
Tạ Chỉ Duệ bật cười cay đắng: “Chàng ấy làm sao có thể không biết chứ?”
Rõ ràng nàng ta đã thể hiện quá rõ ràng.
Đêm hoan ái ấy, nàng ta gọi tên Tần Nghiễn Trúc.
Khi gặp thích khách, nàng ta bỏ mặc Thịnh Triết Dương.
Thậm chí, lý do hắn phải chết… Chính là vì nàng ta đã chọn cứu Tần Nghiễn Trúc thay vì hắn.
Nếu hôm đó, nàng ta cứu Thịnh Triết Dương, hắn đã không phải chết.
Nàng ta có cơ hội cứu hắn, nhưng lại không làm.
Lòng đau như cắt, đến giờ khắc này Tạ Chỉ Duệ mới nhận ra bản thân sai lầm đến nhường nào.
Nàng ta đắm chìm trong mối tình với Tần Nghiễn Trúc, chẳng màng đến Thịnh Triết Dương, chưa bao giờ cho rằng người đàn ông ấy có thể ảnh hưởng đến cuộc đời mình.
Tưởng rằng bản thân đã đối xử với hắn đủ tốt, tưởng rằng hắn nên hài lòng.
Nhưng đến khi mất đi, nàng ta mới nhận ra, sự hối hận đã bao trùm lấy mình, khiến nàng ta nghẹt thở.
Sao lại thành ra thế này?
Rõ ràng nàng ta đã quyết tâm từ bỏ Tần Nghiễn Trúc, muốn sống thật tốt cùng Thịnh Triết Dương, vậy mà cuối cùng lại thế này sao?
Bất chợt, Tạ Chỉ Duệ quỳ rạp xuống bên thi thể Thịnh Triết Dương, vùi mặt vào bàn tay lạnh cứng của hắn.
“Triết Dương… người sai là ta.”
“Chàng đáng lẽ phải trừng phạt ta, phải trách cứ ta… Chàng làm gì cũng được, sao có thể thực sự chết đi?”
“Chàng có thất vọng không? Cuối cùng ta vẫn không cứu chàng?”
“Thì ra khi ấy chàng không kêu cứu, là vì đã hoàn toàn tuyệt vọng với ta rồi…”
Nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Triết Dương… người đáng chết là ta! Sao chàng lại chết chứ?”
“Rốt cuộc là vì sao?”
Tạ Chỉ Duệ đau đớn đến muốn chết theo, nhưng Thịnh Triết Dương đã chẳng thể nào trả lời nàng ta nữa.
Ngay cả lúc cuối cùng, hắn cũng không chất vấn nàng ta lấy một câu.
Không phải vì không muốn hỏi, mà là đã chết tâm từ lâu.
Đến tận phút cuối, hắn đã không còn hy vọng gì ở nàng ta nữa.
Lúc này, Tạ Chỉ Duệ mới thực sự tỉnh ngộ. Nhưng… tất cả đã quá muộn.
“Triết Dương… ta sai rồi.”
Lời vừa dứt, nàng ta như cạn kiệt hết sức lực, ngã xuống nền đất lạnh băng.
Dẫu vậy, ngay cả khi mất đi ý thức, nàng ta vẫn nắm chặt lấy bàn tay Thịnh Triết Dương không buông như thể đang cố níu giữ lại người duy nhất mà nàng ta đã thật lòng yêu thương suốt cuộc đời.
11
Bên ngoài kinh thành ba mươi dặm, Từ Phong nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ bước lên xe ngựa của Thịnh Triết Dương.
Thịnh Triết Dương nắm lấy tay hắn ta, khẽ thở dài.
"Ta chỉ bảo ngươi đưa ta rời đi, chứ đâu bảo ngươi tìm một thi thể giả mạo ta."
Hôm qua, sau khi đưa Thịnh Triết Dương vào cung, Từ Phong đã vội vã rời đi. Mãi đến lúc này, Thịnh Triết Dương mới biết hắn ta đã làm gì.
Nhưng điều đó hoàn toàn không cần thiết. Giả thì vẫn là giả, nếu để Tạ Chỉ Duệ phát hiện hắn vẫn chưa chết, e rằng lại có thêm một phen sóng gió.
"Ta chỉ thấy bất công thôi!" Từ Phong ôm lấy cánh tay hắn, tức giận nói.
"Ta tận mắt chứng kiến ngươi chân thành với nàng ta thế nào, nhưng nàng ta đã đối xử với ngươi ra sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận