Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THỊNH TRIẾT DƯƠNG

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:36:00
3
Sáng sớm hôm sau, Tạ Chỉ Duệ giật mình tỉnh giấc.
Nhìn Thịnh Triết Dương đã ngồi trước bàn, nàng hoảng loạn không thôi.
“Ta… ta hôm qua…”
“Ngày hôm qua nàng uống say, không có chuyện gì xảy ra cả.”
Thịnh Triết Dương mỉm cười, dịu dàng như mọi ngày.
“Vậy thì tốt.”
Tạ Chỉ Duệ thở phào nhẹ nhõm, bước xuống giường, đi đến bên cạnh Thịnh Triết Dương.
“Hôm qua ta uống say, đã khiến phu quân chịu ủy khuất. Hôm nay đúng lúc là Thất Tịch, buổi tối ta dẫn chàng đi xem hội đèn lồng, có được không?”
“Được.”
Thịnh Triết Dương ngoan ngoãn để Tạ Chỉ Duệ ôm vào lòng.
Thành thân năm năm, mỗi năm vào ngày này bọn họ đều cùng nhau đi xem hội đèn lồng, năm nay cũng không ngoại lệ, coi như có đầu có cuối.
Buổi tối, Tạ Chỉ Duệ nắm chặt tay Thịnh Triết Dương, kéo hắn đi giữa dòng người tấp nập.
Nàng ta cẩn thận chắn trước hắn, sợ người khác va vào hắn, chu đáo vô cùng.
Giữa ánh đèn rực rỡ, hốc mắt Thịnh Triết Dương bỗng nhiên đỏ lên.
Lúc ban đầu, hắn không hề có tình cảm với Tạ Chỉ Duệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-tri-t-d-ng&chuong=4]

Nhưng sau những ngày tháng ở bên nhau, hắn đã động lòng.
Bởi vì sự dịu dàng của nàng ta, bởi vì tình yêu nàng ta cố ý diễn ra.
Cho nên hắn cam tâm tình nguyện vì nàng ta mà làm tất cả. Vì nàng ta mà rửa tay nấu canh, vì nàng ta mà thức đêm viết sách lược, giúp nàng ta từng bước lên mây.
Chìm đắm trong tình yêu hoang đường, mơ một giấc mộng trăm năm.
Nhưng rốt cuộc, hắn cũng đã sai rồi.
Trong lòng cay đắng khôn nguôi, Thịnh Triết Dương giơ tay lau nước mắt.
Tại sao đã nói sẽ buông bỏ, mà vẫn vì người phụ nữ này mà rơi lệ?
Tạ Chỉ Duệ kéo Thịnh Triết Dương đến bờ sông, mặt nước đã lấp lánh những chiếc đèn hoa đăng.
Nàng ta đưa hắn một chiếc, giống như những năm trước, bọn họ phải viết điều ước lên đó.
Những năm trước, Thịnh Triết Dương luôn viết: Mong ta và Tạ Chỉ Duệ bình an vui vẻ, bên nhau đến bạc đầu.
Nhưng lần này, hắn cầm bút, cẩn thận viết xuống…
"Mong Thịnh Triết Dương và Tạ Chỉ Duệ đời này không còn gặp lại."
“Thịnh Triết Dương, chàng viết gì vậy?”
Tạ Chỉ Duệ ghé qua nhìn chiếc đèn trong tay Thịnh Triết Dương, nhưng hắn đã nhanh tay thả nó xuống nước.
Hắn cười nhạt: “Nhìn thấy rồi thì không linh nghiệm nữa.”
“Nói cũng phải, ta đúng là hấp tấp rồi.”
Tạ Chỉ Duệ cười dịu dàng, cũng thả đèn của mình xuống nước.
“Thả xong rồi, chúng ta về thôi!”
“Được.”
Tạ Chỉ Duệ khẽ nói thêm: “Triết Dương, đời này ta may mắn nhất chính là được thành thân với chàng, tâm nguyện lớn nhất chính là cùng chàng đầu bạc răng long. Thần linh nhất định sẽ thành toàn cho ta, có đúng không?”
Thịnh Triết Dương nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Ngay lúc đó, một ám vệ đột nhiên xuất hiện.
Thịnh Triết Dương nhận ra nàng ta, đó là người luôn theo sát bảo vệ Tần Nghiễn Trúc.
Nàng ta xuất hiện, chắc chắn là Tần Nghiễn Trúc đã xảy ra chuyện.
Quả nhiên, sắc mặt Tạ Chỉ Duệ lập tức thay đổi, không kịp nói với hắn một lời đã vội vã rời đi.
Thịnh Triết Dương lập tức bừng tỉnh, trái tim như bị kim đâm, hắn cười khổ lắc đầu.
“Thịnh Triết Dương à Thịnh Triết Dương, đã đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn nực cười như vậy sao? Chẳng lẽ còn chưa nhìn rõ sự thật à?”
Thịnh Triết Dương xoay người rời đi.
Hắn biết, Tạ Chỉ Duệ sẽ không quay lại tìm hắn.
Hắn nhẹ giọng thì thầm: “Tạ Chỉ Duệ, thần linh sẽ không thành toàn cho tâm nguyện của nàng.”
Một tâm nguyện không xuất phát từ chân tình, thần linh làm sao có thể thành toàn?
Thịnh Triết Dương lặng lẽ bước đi giữa dòng người đông đúc, lòng trống rỗng.
Có lẽ là ý trời, hắn bất giác nhìn thấy hai bóng người ôm nhau trong góc tối.
Chính là Tạ Chỉ Duệ và Tần Nghiễn Trúc.
Tần Nghiễn Trúc dường như đang khóc: “Ta và Trưởng công chúa thành thân đã năm năm vẫn chưa có tin vui. Những người đó đều ép điện hạ phải nạp thiếp, ta phải làm sao đây?”
Tạ Chỉ Duệ cố gắng kiềm chế, không để bản thân tiến thêm một bước, đau lòng nói: “Chàng đừng sợ, ta sẽ giúp chàng.”
Thịnh Triết Dương cười khổ, lắc đầu.
Sao hắn cứ vô tình nhìn thấy tình thâm của bọn họ thế này?
Hắn không muốn quấy rầy đôi uyên ương lén lút này, xoay người định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, có người bất ngờ đưa cho hắn mấy chiếc đèn hoa đăng.
Thịnh Triết Dương chợt nhận ra điều gì, run rẩy mở ra xem.
Trên đó, rõ ràng là nét chữ của Tạ Chỉ Duệ…
"Mong Nghiễn Trúc bình an vui vẻ, thuận lợi suốt đời."
"Mong Nghiễn Trúc an khang hạnh phúc, đạt được tâm nguyện."
"Mong Nghiễn Trúc…"

Bình Luận

0 Thảo luận