Trên đời này, nào còn hắn?
Nàng ta đã đánh mất hắn, cũng bỏ lỡ cơ hội có được trăm năm bên hắn.
Từ nay về sau, dù có đau đớn, có hối hận đến đâu, cũng chẳng thể thay đổi được nữa.
16
Từ sau khi Thịnh Triết Dương qua đời, Tạ Chỉ Duệ đã sống trong u uất suốt một tháng trời.
Vị Thiếu tướng quân từng oai phong lẫm liệt ngày nào giờ đây đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ năm xưa. Nếu nàng ta ăn mặc rách rưới thêm chút nữa, đi ngoài đường, e rằng cũng chẳng khác gì một kẻ ăn mày.
Mãi cho đến hôm nay, cận vệ mang về một tin tức, cuối cùng Tạ Chỉ Duệ cũng vực dậy tinh thần.
Cận vệ quỳ dưới đất, run rẩy nhìn nàng ta.
Tạ Chỉ Duệ sắc mặt lạnh lẽo: “Ngươi nói lại lần nữa?”
“Thuộc hạ đã điều tra rõ, mấy chiếc hoa đăng đó là do người của phò mã đưa cho lang quân.”
“Ha ha ha ha, thì ra là thế.”
Tạ Chỉ Duệ cười như kẻ điên. Từ sau khi Thịnh Triết Dương qua đời, mấy chiếc hoa đăng đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Tạ Chỉ Duệ. Đó là chuyện ngu ngốc mà nàng ta đã làm, nàng ta thừa nhận. Nhưng rốt cuộc là ai đã đưa chúng cho Thịnh Triết Dương?
Thì ra là Tần Nghiễn Trúc.
“Tần Nghiễn Trúc à, Tần Nghiễn Trúc, sao ngươi có thể làm như vậy?”
“Ngươi lại lợi dụng tình cảm ta dành cho ngươi để tổn thương phu quân của ta ư?”
Lúc này, cận vệ lại tiếp tục báo cáo: “Thuộc hạ còn điều tra được, vào ngày lang quân qua đời, chiếc xe ngựa lao ra đột ngột đó là do có kẻ cố tình sắp đặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-tri-t-d-ng&chuong=21]
Chỉ là người này hành sự quá kín kẽ, không để lại chút dấu vết nào, thuộc hạ thật sự không tra ra được hắn là ai.”
“Còn có thể là ai?”
Tạ Chỉ Duệ hừ lạnh một tiếng: “Ngoài Tần Nghiễn Trúc ra, còn ai vào đây nữa?”
Nàng ta siết chặt kiếm, xông thẳng vào phủ Trưởng công chúa, lưỡi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào Tần Nghiễn Trúc.
Sắc mặt Tần Nghiễn Trúc đại biến: “Tạ tướng quân, nàng làm gì vậy?”
“Là ngươi hại chết Thịnh Triết Dương.”
Tạ Chỉ Duệ từng bước tiến tới, sát khí không thể nào che giấu.
Thị vệ trong phủ lập tức bao vây nàng ta: “Tạ tướng quân, nếu ngài còn tiến thêm bước nữa, đừng trách chúng ta không khách khí.”
Nhưng Tạ Chỉ Duệ chẳng hề để tâm, nàng ta bật cười lạnh lùng.
“Tần Nghiễn Trúc, hoa đăng, rồi cả con ngựa hoảng sợ hôm ấy, ngươi vẫn không chịu thừa nhận sao?”
Tạ Chỉ Duệ nghiến răng nghiến lợi, hận ý cuồn cuộn dâng trào, như muốn bóp nát nàng.
“Ta đối với ngươi có cầu tất ứng, vì ngươi mà dốc hết mọi thứ, ngươi rốt cuộc còn chưa hài lòng điều gì?”
“Thịnh Triết Dương đã làm sai điều gì? Ngươi cướp đi vị trí phò mã của chàng, sau đó còn giết người đoạt tâm, ngươi lấy tư cách gì?”
“Nàng đang nói linh tinh gì vậy?”
Tần Nghiễn Trúc kinh hoàng, vội vàng kéo Trưởng công chúa bên cạnh, ánh mắt đầy hoảng loạn.
“Điện hạ, nàng ấy đang nói bừa, ta thực sự không làm gì cả.”
“Thật sao?”
Trưởng công chúa đột nhiên bật cười: “Tạ tướng quân giận đến mức này, xem ra phò mã cũng không phải hoàn toàn vô tội nhỉ?”
“Điện hạ, ta thật sự không làm gì cả.”
Tần Nghiễn Trúc ra vẻ đáng thương, nhưng Tạ Chỉ Duệ lại nhanh chóng nhận ra chiếc nhẫn trên tay thị nữ phía sau hắn ta.
“Ha ha ha, ta sao lại ngu ngốc đến vậy?”
Tim Tạ Chỉ Duệ như bị dao cắt. Nàng ta biết rõ lai lịch của chiếc nhẫn này, nhưng lại không ngờ rằng Tần Nghiễn Trúc lại dám đưa tín vật truyền đời của Tạ gia cho một nha hoàn.
Trước đó, rõ ràng nàng ta từng thấy hắn ta đeo chiếc nhẫn này, hóa ra tất cả cũng chỉ là lừa gạt nàng ta.
“Tần Nghiễn Trúc, ngươi tâm cơ thâm trầm, là ta ngu xuẩn nên mới bị ngươi lừa gạt.”
“Nhưng ngươi cũng đừng mong có ngày lành.”
Tạ Chỉ Duệ đảo mắt nhìn quanh, thị vệ canh giữ chặt chẽ, nàng ta chắc chắn không thể động vào Tần Nghiễn Trúc lúc này.
Nhưng nàng ta cũng không dễ dàng buông tay.
Tạ Chỉ Duệ cười lạnh, nhìn Trưởng công chúa nói: “Nghe nói điện hạ sắp đón trắc quân vào phủ, vậy thì nhất định phải bảo vệ người thật tốt. Dù sao phò mã giỏi nhất chính là thuê người giết người.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận