Trận đấu trên võ đài dần trở nên thảm liệt.
Con báo đen sau khi cắn chết tên cấp A thứ sáu, cả miệng lẫn móng vuốt đều dính đầy máu tươi.
Rõ ràng nó đã rơi vào trạng thái kiệt sức, cả tốc độ lẫn thể lực đều dần không chống đỡ nổi, trên người thêm không ít vết thương dữ tợn.
Trong khi đó, hai gã S cấp trên sân vẫn giống như mèo vờn chuột, chỉ thả cho nó chạy loạn. Dù thực lực của Hạ Ai quả thật không tầm thường, nhưng trong kiểu đấu bất công thế này, chẳng ai cho rằng cậu ta là mối đe dọa.
Ngược lại, hai gã S cấp thậm chí còn cố ý để mặc, để Hạ Ai giết thêm vài đối thủ. Hắn giết càng nhiều, số người chia tiền càng ít, đến khi hắn chết thì bọn họ càng được chia nhiều hơn.
Đám A cấp còn lại cũng nhận ra vấn đề, nhân lúc báo đen thở dốc liền lập tức dốc toàn lực vây công.
Tình thế hỗn loạn, hiểm ác cực kỳ.
Trên tầng hai, ánh mắt Tô Nại khẽ nheo lại.
Một đám đàn ông to xác mà phải hợp lực bắt nạt một thằng nhóc? Còn chơi trò bao vây?
Cô thấy ngứa mắt rồi đó!
Tô Nại đứng lên, đi đến sát lan can, ánh mắt dưới vành mũ lạnh lùng nhìn xuống trận đấu bên dưới.
Một tiếng đồng hồ sau, Hạ Ai lại hạ thêm được hai gã cấp A, nhưng toàn thân đầy những vết thương chằng chịt, máu loang lổ, thân báo khụy xuống mặt đất, ánh mắt chết lặng nhưng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh.
Cậu biết, mình đã chẳng còn bao nhiêu sức lực.
Lần này thật sự sẽ chết ở đây.
Nhưng cũng bởi sức chiến đấu trước đó quá đáng sợ, những gã còn lại không ai dám dễ dàng lao lên.
Giữa tiếng xì xào, châm chọc, báo đen vô tình ngước mắt lên, bỗng dừng lại ở một góc tầng hai. Nơi đó, một bóng người thấp bé đội mũ đứng tựa lan can.
Y hệt dáng vẻ ngày hôm đó. Là... cô ấy?
Báo đen sững sờ nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng dâng lên nỗi bi thương phức tạp.
Tại sao lần nào mình nhếch nhác, thảm hại như thế này cũng bị cô ấy bắt gặp?
Có lẽ cô ấy căn bản không nhận ra mình, nhưng...
Thế này thì quá nhục nhã!
Trên võ đài mà thất thần thì khác nào tìm chết. Một gã A cấp nhân cơ hội xông tới, báo đen gầm lên giận dữ, toàn thân bùng nổ ra sức mạnh như hồi quang phản chiếu, lao tới chụp hắn xuống, cắn nát cổ họng!
Khán giả bên ngoài ồ lên một trận, vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối.
Thực lực của báo đen đã vượt ngoài dự đoán, nhưng hiển nhiên cậu ta đã đi đến đường cùng.
Cùng lúc đó, trong phòng VIP, Tô Nại lạnh giọng:
"Đến lúc rồi. Tiểu Lam, chặn toàn bộ camera trong sân cho tôi. Tôi vất vả cứu được một lần, cũng không muốn để con thú nhỏ kia chết ngay tại đây."
Giọng nam trong trẻo vang lên:
[Đã nhận lệnh, camera toàn bộ đã tắt. Chúc cô chơi vui vẻ.]
Âm thanh vừa dứt, trong tay Tô Nại đã xuất hiện một khẩu súng ngắm băng có gắn giảm thanh, thân hình nhanh chóng lùi vào góc tối.
Khẩu này bề ngoài giống hệt súng thường, khác biệt duy nhất là viên đạn - làm bằng băng, trong suốt, tốc độ siêu nhanh, bắn ra gần như vô hình, sức sát thương khủng khiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=14]
Đạn ghim vào thịt sẽ nhanh chóng tan chảy, không để lại dấu vết, ai cũng không biết hung thủ đã ra tay thế nào.
Đây chính là vũ khí quen thuộc mỗi khi cô "giả heo ăn hổ".
Không thể xuống sân thì cô gian lận hộ nó vậy. Dù sao cái võ đài này vốn đã chẳng công bằng, lấy đông hiếp ít, lấy lớn bắt nạt nhỏ.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Mấy viên băng đạn lao vào đám hỗn chiến, ngay khi báo đen vừa vươn móng vuốt, bốn tên cấp A liền đồng loạt gục xuống!
Khán đài nổ tung!
"CMN! Vừa rồi có chuyện gì?!"
"Ai nhìn rõ chưa? Con báo đen kia mới giây trước còn thoi thóp, sao chớp mắt đã giết bốn thằng?"
"Không thể nào! Nó còn che giấu thực lực à?!"
Hai gã cấp S trên võ đài liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương. Ngay cả bọn họ cũng chẳng nhìn rõ vừa rồi rốt cuộc xảy ra cái gì!
Trong khi đó, báo đen cũng choáng váng.
Nó nhìn thi thể mấy gã nằm la liệt, lại nhìn khắp một vòng.
Rõ ràng mình đã cạn kiệt sức lực, căn bản không thể giết người, chứ đừng nói bốn gã cấp A cùng lúc.
Có người... đang giúp nó?
Nhưng võ đài này kiểm tra nghiêm ngặt, cấm mang vũ khí vào. Ai có thể thần không biết quỷ không hay giết thay nó?
Không kịp nghĩ nhiều, nó lập tức nhảy bật sang góc sân, cảnh giác nhìn hai gã cấp S còn lại.
Đám cấp A chết sạch, hai tên kia tất nhiên không dám chần chừ thêm.
Thằng nhóc báo đen này quá kỳ dị rồi. Cả hai không hẹn mà cùng hóa thú, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Một con đại bàng khổng lồ dang cánh rộng mấy mét, quạt gió ầm ầm. Dưới nó, một con mãng xà khổng lồ trườn ra, thân dài kinh hãi.
Đây là toàn lực ra tay.
Ai cũng tưởng, lần này báo đen sẽ chết chắc.
Thế nhưng trong góc tầng hai, Tô Nại khẽ nhếch môi.
Hai tên vô liêm sỉ.
Cô liếc nhìn con báo đen trên sân - chẳng có chút sợ hãi, ngược lại còn giữ thế công kích, chuẩn bị liều chết chiến đấu - trong mắt cô hiện lên một tia tán thưởng.
Trẻ như vậy mà máu nóng không tệ.
Được rồi, chị giúp thêm lần nữa.
Khẩu băng ngắm nâng lên, đúng lúc hai gã cấp tung đòn tấn công--
"Đoàng! Đoàng!"
Hai tiếng nổ khẽ vang.
Một viên ghim thẳng vào cánh chim, một viên bắn trúng thất tấc của mãng xà.
Đúng khoảnh khắc ấy, báo đen lao tới, vừa khéo phối hợp, trong giây phút đối thủ mất sức, ra đòn chí mạng, giết gọn cả hai!
Toàn trường chết lặng!
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Bùng nổ! Cả khán đài gào thét, ai nấy không dám tin, cổ họng khản đặc hét lên:
"Thú Thần trên cao!!!"
"Chết rồi? Hai cấp S chết rồi?"
"Không thể nào! Thằng nhóc kia có gian lận!"
"Trọng tài đâu! Mau kiểm tra! Mẹ nó gặp quỷ rồi!"
Tiếng la hét như sấm.
Tô Nại thổi khẽ làn khói lạnh còn vương ở nòng súng, thu khẩu băng ngắm về, hài lòng vuốt nhẹ cổ tay - nơi chứa không gian cất trữ - rồi trở lại chỗ ngồi, chống cằm hứng thú nhìn trọng tài lên kiểm tra "tác phẩm" của mình.
Muốn tra ra thật sự mới là có quỷ.
Viên đạn băng bắn ra tốc độ cực nhanh, sinh nhiệt, ghim vào cơ thể liền tan gần hết. Giờ trong vết thương chỉ còn máu.
Cô làm việc, chưa từng để sót sơ hở.
Trong khi đó, ở một căn phòng tối.
Hình ảnh camera bất ngờ tắt ngúm vừa rồi khiến kẻ đang theo dõi Tô Nại tức giận cực độ.
Một thuộc hạ run rẩy bước vào báo cáo tình hình.
Lý Thâm nheo đôi mắt âm u:
"Điều tra ra chưa?"
"Chưa ạ. Trọng tài kiểm tra vết thương, không phát hiện gì bất thường... hơn nữa camera ở võ đài không biết vì sao bị hỏng..."
Ngay lúc đó, màn hình vốn tối om lại sáng trở lại.
Trên hình, cô gái đội mũ nhỏ bé vẫn thản nhiên chống cằm, nhàn nhã xem võ đài, cứ như thể camera chưa từng hỏng.
Lý Thâm nhìn chằm chằm Tô Nại, trong mắt lóe lên chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh bị hắn gạt bỏ.
Không thể nào.
Nữ thú trời sinh yếu đuối, cho dù là cấp 4S, cũng tuyệt đối không có khả năng giết hại nam thú.
Thôi vậy.
Một trận đấu mà thôi, thành phố giao dịch chẳng tiếc gì tiền.
Nếu là ngày thường, tuồng "Tu La Đài" nhất định sẽ làm ầm ĩ vì nghi ngờ gian lận. Nhưng giờ, tâm trí Lý Thâm chẳng mảy may để ý chuyện đó.
Điều hắn chú ý nhất, chỉ có Tô Nại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận